Trên con đường tu học Phật giáo, chúng ta gặp phải nhiều phương pháp khác nhau, nhưng Pháp Tịnh Độ là một trong những pháp môn căn bản nhất mà chúng ta nên tu tập. Từ pháp môn này, chúng ta có thể kết nối với Phật giáo Nguyên thủy, Phật giáo Đại thừa và các pháp môn khác mà không có sự xung đột.
Trong thực tế, chúng ta thấy rằng những người tu học một pháp môn thường khó chấp nhận những pháp môn khác, và đây được gọi là "hàng Bà-la-môn" - thái độ chỉ cãi nhau trong vòng luân hồi. Tuy nhiên, mục tiêu của chúng ta, như những người tu học Phật pháp, là tìm pháp môn phù hợp với bản thân để giúp mình thoát khỏi vòng luân hồi. Pháp môn Tịnh Độ cũng xuất phát từ Phật giáo Nguyên thủy. Các bậc cao đức đã dựa vào lời Phật dạy trong kinh Nguyên thủy để phát triển pháp môn Tịnh Độ.
Khi Phật còn trên thế gian, đệ tử của Ngài đa dạng với nhiều thành phần khác nhau. Có những người thích tu khổ hạnh và tu pháp này mang lại kết quả cho họ, họ tu theo Ca Diếp và sau đó trở thành thiền phái. Tuy nhiên, có những người không chịu khó khổ và không thể tu khổ hạnh, vì vậy có nhiều vị sư rời xa thành phố và quay trở lại mệt mỏi, không đủ sức lực để tu hành. Phật đã tạo điều kiện cho họ tu bằng cách cho họ đạm thực mà không cần đi kinh doanh xa.
Ngược lại, có những người tu theo Phật nhưng lại được nhận trưởng giả, vua chúa cúng dường đầy đủ, nhưng họ không tập trung vào việc tu hành, vì vậy Phật đã giới hạn không để họ quá liên kết với cuộc sống vật chất.
Có thể thấy rằng tất cả các pháp môn tu của Phật đều là phương tiện, và chúng ta cần chọn pháp môn phù hợp để đạt được kết quả. Với những người lười biếng, người tu bằng cách làm việc được khuyến khích, còn những người tu bằng cách khổ hạnh thì được yên nghỉ. Phật tử làm công việc để đạt được kết quả và cảm thấy hạnh phúc từ việc đó.
Vui nhất là cảnh giới Cực Lạc của Đức Phật Di Đà, vì Ngài thành tựu vô lượng thọ, vô lượng quang và vô lượng công đức. Với vô lượng thọ, Đức Phật Di Đà sống lâu khỏe mạnh mà không bị bệnh tật. Đối với chúng ta, tạo ác nghiệp sát sanh là làm khổ người khác và tạo ra nghiệp bệnh tật cho chúng ta.
Phật Di Đà có thọ mạng dài lâu vô cùng vì Ngài không có việc làm sát hại hữu tình chúng sinh. Đức Phật Thích Ca nói rằng Phật Di Đà có thọ mạng lâu cũng nhằm khuyên chúng ta hạn chế tối đa sát sanh.
Mục tiêu trong tu Tịnh Độ là phát triển ngũ căn và ngũ lực của chúng ta. Ngũ căn bao gồm tín, tấn, niệm, định và huệ. Mỗi ngày, chúng ta cần tu tập để phát triển và sử dụng ngũ căn và ngũ lực của mình để đạt được thành tựu Thất Bồ-đề và Bát Chánh đạo.
Để đạt được những thành tựu này, chúng ta cần giữ Chánh niệm, không để bản tâm bị chi phối bởi tình cảm và vật chất. Chúng ta cần tu tập để đạt được tinh thần tự nhiên và không bị rơi vào ngoại đạo.
Pháp môn tu Tịnh Độ không khác với tu theo Phật giáo Nguyên thủy và chúng ta cần tu tập theo pháp căn bản của Phật để đạt được kết quả thành công trong tu hành.