Đối mặt với sự ngăn cách trong cuộc sống
Đời người vốn luôn ngắn ngủi, không ai có thể sống mãi trên thế gian này. Nhưng chúng ta thường mải mê với cuộc sống, tin rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi. Tưởng rằng chúng ta có thể đạt được thành công, xây dựng sự nghiệp và thúc đẩy tiến bộ. Nhưng điều quan trọng nhất mà chúng ta thường bỏ qua là cuộc sống này sẽ kết thúc, bởi có sinh ra là có tử. Điều này là chân lý tất yếu, và khi nhận ra điều đó, chúng ta sẽ có một cái nhìn khác về cuộc sống, điều đó làm cho chúng ta sống gần gũi và trân trọng hơn.
Hãy thấm nhuần tình thế gian
Có một câu chuyện được kể về con tàu kỳ diệu. Con tàu chạy ra biển mà không có người lái. Nếu ai đó ngồi trên tàu, họ không có quyền tự chủ, tàu chỉ đưa họ ra biển mà thôi. Cuộc sống này cũng giống như con tàu đó, chúng ta đều ngồi trên con tàu này mà không có quyền tự quyết. Nó đưa chúng ta đến nơi nào, chúng ta sẽ đến đó. Có thể sớm đến, cũng có thể muộn, không ai có quyền kiểm soát. Mục tiêu duy nhất của con tàu đó là chìm xuống biển - cái chết!
Dưới con mắt pháp, đời người rất ngắn ngủi chỉ trong hơi thở
Cuộc sống - một hành trình ngắn ngủi
Chúng ta gặp nhau trong cuộc sống cũng giống như hai người đi đường gặp nhau một chút rồi lại chia tay. Chúng ta có mặt ở đây, nhưng rồi sẽ chết, không ai có thể tránh khỏi chỗ đó. Đó là điều chúng ta cần nhớ. Như một bài kệ của Ngài Hàn Sơn, một vị Bồ-tát Văn-thù đã nhắc nhở:
Ta thấy người trên đời, Sinh ra rồi chết đi. Sáng qua còn trẻ, Chí trai hào khí đầy. Nay đây đã bảy chục, Sức yếu hình ốm suy. Hoa xuân lại giống hệt, Sớm nở tối tàn rồi.
Chúng ta sống qua từng hơi thở, từng ngày, từng năm và cuộc sống đó chỉ là một sự tổng hợp của những hơi thở đó. Nếu không có hơi thở, chúng ta sẽ chết. Con mắt pháp nhìn chúng ta như thế. Nhìn vào con mắt pháp, cuộc sống của chúng ta thực sự rất ngắn ngủi. Nhìn bằng con mắt đó mới là nhìn chính xác, đúng theo ý Phật.
Đối với con mắt của nhà Phật, người ngu hay người trí là chỗ này. Sáng được điều này là trí tuệ, chưa sáng được điều này là si mê.
Suy nghĩ về vô thường
Hãy suy nghĩ về cái vô thường này. Ví dụ, để đi từ TP. Hồ Chí Minh đến Chánh Giác, chúng ta phải đi qua 100km. Nhưng để đi qua 100km đó, chúng ta phải đi từng bước, từng mét và tích lũy lại từng bước chân, từng mét. Nếu không bước đi, làm sao chúng ta có thể đi được 100km!
Tương tự, cuộc sống của chúng ta được tích lũy từng hơi thở, từng ngày, từng năm. Nếu không có hơi thở, chúng ta sẽ chết. Nhìn như vậy mới là nhìn chính xác, còn nhìn bảy tám chục năm là nhìn về hướng ngoại vi, chưa đạt được cái nhìn sáng suốt.
Loại bỏ khoảng cách trong cuộc sống
Hiện tại, chúng ta có mặt với nhau. Chúng ta chỉ là những người gặp nhau tạm thời, nhưng không phải là sống ngăn cách. Gặp rồi chia tay, mỗi người đi một hướng, không ai biết sẽ đi đâu. Vì vậy, tại sao chúng ta lại tạo ra khoảng cách với nhau?
Nếu chúng ta tạo ra sự ngăn cách để cuối cùng lại gặp nhau, thì chúng ta đều phải chết. Điều này là một sự khổ đau mà chúng ta cần nhớ, để luôn cởi mở và loại bỏ những sự đối đầu không cần thiết với nhau. Vì sự đối đầu đó không có giá trị, chỉ là sự mê hoặc và mang lại đau khổ. Cuộc sống trong sự ngăn cách chỉ đem đến đau khổ.
Kết luận
Chúng ta cần nhìn nhận cuộc sống này với một cái nhìn rõ ràng hơn, tập luyện để loại bỏ những thành kiến. Hãy nhớ rằng "Ai ai rồi cũng phải chết", không ai tồn tại vĩnh viễn. Vì vậy, tại sao chúng ta lại tạo ra sự ngăn cách và gây phiền phức cho nhau?
Hãy nhìn vào con mắt của nhà Phật, người trí tuệ là người thấu hiểu điều này, còn người mê sẽ không nhìn ra. Hãy suy ngẫm về vô thường, về cuộc sống ngắn ngủi này và sống một cuộc sống trọn vẹn từng hơi thở.