(Những mẩu chuyện về thiền sư An Lạc Hạnh)
Cùng với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế xã hội, giá trị tâm linh ngày càng suy giảm. Con người thời đại hiện tại ngày càng dần trở nên tàn ác và tạo ra những hành vi ác độc. Theo luật nhân quả, nếu gieo ác, chắc chắn sẽ phải gặt quả ác.
Hôm đó, Tịnh xá Liên Hoa (Tân Uyên, Bình Dương) đón tiếp những khách viếng thăm, đa phần là những người đang gặp vấn đề tâm linh và tìm đến sư ông An Lạc Hạnh để được giúp đỡ. Sư ông được tôn kính và ngưỡng mộ vì lòng từ bi, đức hạnh và khả năng đặc biệt của mình, nên tiếng tăm tốt đã lan tỏa khắp nơi, thu hút nhiều người tìm đến tìm sự cứu giúp của ông.
Ngồi trong nhà khách nhìn ra ngoài sân, hai người phụ nữ bước vào, một người trẻ và một ni sư. Điều đặc biệt là người trẻ khoác trên mình chiếc áo chống nắng màu xanh tím than, khuôn mặt đen khắc khổ và tóc buộc gọn phía sau đầu. Cô nhẹ nhàng chọn một chiếc ghế gần sư ông để thuận tiện trò chuyện. Người phụ nữ còn lại là ni sư, nhỏ nhắn và nhẹ nhàng.
Sau khi hỏi thăm và nghe qua hoàn cảnh của hai người, sư ông ngay lập tức nhận ra rằng họ đã tìm đến với mục đích nào đó. Mặc dù ông không còn chữa bệnh nữa, nhưng ông vẫn tiếp tục lắng nghe và xem xét xem ông có thể giúp họ không. Ông nhắc họ rằng ông chỉ cứu giúp những vong hồn muốn cứu, không thể cứu giúp những người trần gian.
Nhưng khi ông nói như vậy, khuôn mặt của cô trẻ bất ngờ thay đổi. Cô bị một vong linh gá vào cơ thể và đang nói chuyện với sư ông. Vong linh này tiết lộ rằng mình là Huỳnh Thị Phụng, mẹ của cô trẻ, và cô đã mãi sống trong nỗi đau khổ và hy vọng được cứu giúp.
Vong linh kể về quá khứ của mình, khi cô trở nên vô minh và không hiểu rõ những tội lỗi mà mình đã gây ra. Cô chỉ nghĩ rằng việc làm là để kiếm sống cho con cái. Nhưng cô không biết rằng những việc đó sẽ mang lại những hậu quả tai hại. Vì những việc ác mà cô đã làm, cô đã mắc ung thư tử cung và phải trải qua nhiều cuộc xạ trị đau đớn.
Sư ông khuyên cô Phụng phải sám hối và hứa sẽ tu hành theo Phật Pháp để cứu linh hồn mình và giúp các chúng sinh khác. Và sau đó, ông cùng với cô và các vong linh khác cầu nguyện để giúp chúng thoát khổ.
Sau khi được sư ông chỉ dẫn và sám hối, vong hồn của bà Phụng và ba người con gái đã được thoát khỏi địa ngục và sống trong tịnh xá Liên Hoa. Từ đó, họ quyết tâm tu thiện và tu hành theo Tam Bảo.
Thiền sư An Lạc Hạnh đã thực hiện cứu giúp những vong linh này nhờ vào công đức tu hành cao thâm từ nhiều kiếp trước. Nhưng đối với những người khác, để cứu giúp người thân, họ phải kiên nhẫn tụng kinh và thực hiện nhiều việc phước từ để cứu họ thoát khỏi nơi địa ngục.
Chuyện này rất đau lòng và bi thảm. Nếu bà Phụng biết rằng những việc làm của mình sẽ mang lại kết cục như thế này, chắc chắn bà sẽ không làm những việc đó. Đó là một bài học quý giá cho chúng ta, phải chọn nghề nghiệp lương thiện và không để khó khăn làm lý do để chọn công việc ác độc.
Báo hiếu không chỉ là lo cho cha mẹ chốn ở và đáp ứng những nhu cầu vật chất của họ. Báo hiếu chính là giúp cha mẹ tìm đường thoát khỏi luân hồi sinh tử và đạt được giác ngộ. Đó mới chính là báo hiếu đích thực.
(Hết)