Ảnh minh họa
Cuộc sống ngày nay đầy bận rộn và hối hả, chúng ta thường cảm thấy áp lực và muốn hoàn thành mọi việc trong thời gian ngắn nhất có thể. Nhưng liệu việc vội vàng có thực sự giúp ta sống hạnh phúc và tồn tại trong cuộc sống này không? Câu trả lời nằm trong bài thơ "Vội" của nhà thơ tu sĩ Thích Tánh Tuệ.
Trong câu chuyện ngày xuân của tôi, tôi có một ông bạn tu đến thăm với những trải nghiệm đầy ý nghĩa. Ông bạn đã học được bài học quý giá từ việc chờ đèn đỏ khi tham gia giao thông ở Sài Gòn. Giây phút chờ đợi đó không còn là thời gian mất mát và căng thẳng mà trở thành khoảnh khắc để thong dong và thư giãn. Ông bạn đã áp dụng cách này vào cuộc sống hàng ngày và cảm nhận được niềm vui từ những phút giây chờ đợi.
Cuộc sống mong manh và không biết trước được điều gì sẽ xảy ra. Đôi lúc, chúng ta cần dừng lại để yêu thương và cảm nhận yêu thương từ người khác. Dừng lại trong một vài phút để thấu hiểu và chia sẻ. Sống không chỉ là ăn, ngủ và thở mà còn là được làm điều như ý, được thương và được yêu thương. Đó mới thực sự là cách để chúng ta sống và tồn tại trong cuộc sống này.
Dù chúng ta không thể biết được chiều dài của cuộc sống, nhưng chúng ta có thể quyết định chiều rộng và chiều sâu của nó. Hãy học cách sống một ngày để biết ơn một ngày. Đừng để mình bị cuốn theo nhịp sống vội vàng, sống thử hiện đại, mệt mỏi cho công việc trần ai. Dừng lại để cảm nhận, để biết yêu thương và chia sẻ. Hãy trân trọng những phút giây chờ đợi và tận hưởng cuộc sống từ những khoảnh khắc nhỏ nhặt.