Ni sư Thích nữ Như Thủy, pháp hiệu Huệ Hạnh, thế danh Nguyễn Xuân Yến, sinh năm 1950 (Canh Dần), hành đạo tại Hoa Kỳ, đã viên tịch vào lúc 8g15’sáng (giờ địa phương) ngày 17-03 năm 2018 tại chùa Phổ Hiền, Worcester, Massachussets.
Ni sư Thích nữ Như Thủy (1950 -2018)
Ni sư là một vị giảng sư được nhiều người ngưỡng mộ và là tác giả của nhiều tác phẩm văn học Phật học, trong đó "Hư hư lục" được đánh giá cao. Tác phẩm này đã được đăng nhiều kỳ trên Báo Giác Ngộ khi Ni sư còn ở trú xứ thiền viện Viên Chiếu (Long Thành, Đồng Nai, Việt Nam).
Tưởng niệm Ni sư, GNO trích giới thiệu những lời tâm tình đạo vị sâu sắc của Ni sư Thích nữ Như Đức, Trụ trì thiền viện Viên Chiếu.
"Hôm nay huynh đệ chúng con, đại diện Ni chúng thiền viện Viên Chiếu rất xúc động trước tin buồn về việc Ni trưởng Như Thủy viên tịch. Dù ở xa xôi, chúng con hướng về Giác linh Ni trưởng Như Thủy với lòng tưởng nhớ sâu sắc.
Thật đáng tiếc và bi thương khi nhìn thấy cảnh đất trời ảm đạm khắp không gian. Ni trưởng Như Thủy, một người với tài trí và đức hạnh vượt trội, không ai trong chúng con có thể sánh kịp. Thuở học chung tại Vạn Hạnh, đi cùng với nhau trên con đường Dược Sư. Bạn bè đồng lòng chia sẻ niềm vui và buồn, tiếng cười vẫn còn chất chứa trong đại chúng. Văn thơ trôi chảy, như một nét vẽ trên tranh, những câu thơ khiến cho bao cô ni trẻ say đắm.
Một đôi thùng gánh hai trăng Một tâm tư trải mấy hằng hà sao. (thơ Như Thủy)
Tiếng chuông đường kêu gọi giờ thọ thực, chiếc bát chỗ ngồi cùng huynh đệ bên nhau. Giờ niệm Phật, tụng kinh , màu y áo vẫn thơm hương trầm chánh điện. Đi dạy học tại Huê Lâm, tiếng giảng bài làm xao động cả lớp. Bài văn đăng trên Báo Giác Ngộ, ý nghĩa của từng từ, câu chữ khiến cho độc giả gần xa đều ngưỡng mộ.
Ta đứng đó áo nâu dài sám hối Nhạt nhòa bay quên ngày tháng si mê. (thơ Như Thủy)
Vì thức tỉnh trên con đường học đạo, chân diện mục chưa khám phá, chưa thấu hiểu nguồn tâm, không muốn mất đi một đoạn duyên người qua đời.
Mùa xuân ta lên núi Hăm hở làm sơn đồng Bỏ con đường khói bụi Cho sách vở vời trông. (thơ Như Thủy)
Trên núi Tao Phùng, đắp lễ Hòa thượng Ân sư, nhập Ni chúng Bát Nhã, học thiền kinh thiền lý, tọa thiền sám hối, vất vả chiến đấu với ma hôn trầm trạo cử. Gánh nước từ dưới núi lên viện, vác củi qua mấy đoạn dốc gập ghềnh, mồ hôi tuôn ướt áo, vẫn cảm nhận mơ ước trở thành một thiền sinh, đầu gậy khêu nhật nguyệt.
Học trồng hoa trên đá Chân bước mòn sơn khê Bao mùa thu trút lá Sao chưa tỏ lối về. (thơ Như Thủy)
Đường Thạch Đầu, đường Đại Mai, đồi Tự Tại bao phen nhìn tà áo Thầy bay như giấc mộng. Tiếng giảng kinh, lời nhắc nhở, Thiền Đường Chân Không vang lời Thầy thức tỉnh. Hãy đi khỏi con đường dẫn đến nguy cơ mê hoặc, hãy từ bỏ những ảo ảnh không thật. Nhận lấy tư cách của một người tự do, tự tại, không chấp nhận để người khác chi phục. Giữ vững con đường của Thiền viện, dù có khó khăn và áp lực, lòng không dao động.
Chưa đủ sức lực và kinh nghiệm, thời thế đang chuyển động, là người đầu tiên bước xuống rừng. Thiền viện Viên Chiếu, đất Long Thành rừng hoang gai góc bốn bề. Tay cầm cào, tay cầm cuốc, con dao cây rựa dọn rẫy đắp bờ đê. Sức mạnh như một người trẻ, không có khó khăn nào khiến cho ý chí suy yếu. Đất bốn bề nghiêng chao đảo, một nụ cười tan tác tất cả. Chị em bên củi khoai sắn, thể hiện tài năng làm tàu hũ nấm rơm. Nhồi một cái bánh khoai mì đủ to bằng bàn tay, chấm nước tương muối ớt để no bụng khi đói.
Chẳng có gì đặc biệt, không gian và thời gian của miền rừng bị hút đi. Đốt lửa để nấu bánh, hát ca suốt đêm chờ đón năm mới. Đóng vai trò của một đạo diễn, thúc đẩy đồng bọn diễn xuất, cười tươi vui dưới gốc cây. Xây dựng tấm bảng dạy chữ Nho "Chi hồ giả dã", chị và em lấm bùn đất trên áo, vẫn siêng năng học thuộc lòng kinh và cổ văn. Thầy đến từ núi Chân Không khuyên dỗ, sương sớm còn chưa khô ráo trên áo saffron. Mỗi lời Tổ, mỗi lời thiền, chim trên cành lắng nghe và ngóng trông.
Gió rừng vẳng tiếng Honda Rủ nhau ta vác cuốc ra đón Thầy. (thơ Như Thủy)
Một cuốn sách ký họa, như in Viên Chiếu Lục, tái hiện lại một thời kỳ đã qua. Mười hai ngày làm việc, công trường Vĩnh An nổi tiếng như cồn. Mới chỉ là tin tức, đầu bút tài hoa trở thành tranh vẽ. Lên bục thuyết pháp, kể chuyện xưa và chuyện nay, "Hư hư lục" vẫn còn được xuất bản. Ngôn ngữ sáng tạo, cách diễn đạt dễ hiểu, giảng dạy vui vẻ và truyền cảm hứng cho người nghe. Cô Như Thủy, một biểu tượng của sự mến mộ từ chư ni và giới trẻ.
Với sự tận tụy và cống hiến, muốn làm việc từ thiện và giúp đỡ người khác. Không ngại khó khăn và vướng mắc trong cuộc sống. Từ đó, danh tiếng của cô còn được khẳng định qua một cuốn sách khác.
Trải qua nhiều năm xa cách, vẫn nhìn về chùa cũ, đồng chia sẻ, hỏi han và chia sẻ với huynh đệ mỗi khi gặp phải khó khăn. Như ngày xưa, dùng câu thơ của Lục Vân Tiên để diễn tả:
Anh hùng tiếng đã gọi rằng Giữa đường dẫu thấy bất bằng mà tha.
Người như cô, tài hoa như cô, cần phải tận hưởng trọn vẹn cuộc sống. Đất Việt, đất Mỹ xa xôi, không thể có mặt trong những giây phút cuối cùng.
Một chút hương tâm, vài dòng chữ tường thuật, có thể đã quá muộn để thể hiện hết tình yêu thương. Thầy như một người thầy Ân sư, một người cha già đang chờ đợi cùng sự chấp nhận. Lòng mềm mỏng và biết rung động trước đại giới Phật, đợi con về để trao cho gia tài còn đó. Người thông minh và tinh linh không bao giờ mờ nhạt, nhớ rằng tánh Phật không hạn chế ở thể thức tứ đại. Hãy mau chóng đón lại áo nhà Thiền, bờ giác ngộ chỉ cần quay đầu là đến. Một đời như giấc mộng, ta chỉ thích mơ ước lành. Xua tan nghèo đói và những vướng mắc nợ nần, đi thẳng lên vị trí vô sanh, hòa cùng tánh sáng. Ánh sáng Phật pháp không che lấp bất kỳ ai. Bạn có hạt châu trong áo, hãy mở ra, mở ra ngay, để tỏa bừng sự phú quý. Tặng nhau một câu đại nhã Bát, "Qua đi, qua đi, qua hết đi, rốt cục là giác ngộ, bồ-đề."
Như Thủy, một tâm linh đã chứng minh.
Thích nữ Như Đức, Trụ trì thiền viện Viên Chiếu