Chùa Tây Tạng-Bình Dương Lịch sử phát triển của một dân tộc không chỉ dừng lại ở những cuộc xung đột giữa thiện và ác, giữa nô lệ và giải phóng, mà còn phải phản ánh hệ thống phát triển văn minh của mình như thế nào trong cuộc đấu tranh đen tối đó. Nếu như Phật giáo được coi là cốt lõi văn hóa không thể thiếu của nhân loại, thì ở Việt Nam cũng không phải là ngoại lệ. Sự mâu thuẫn và không nhất quán trong các tác phẩm lịch sử đã chỉ ra những đặc trưng và sự phát triển đơn điệu của các ngôi chùa trong thời kỳ đen tối của đất nước.
Sư ông Thích Nhẫn Tế là một vị tu sĩ có uy tín và niềm đam mê với Phật giáo từ khi còn rất trẻ. Sau khi xuất gia với Hòa thượng Ấn Thành-Từ Thiện và trải qua quá trình học tập và tu hành, Sư ông đã được truyền pháp từ các giáo phái Tây Tạng, vốn có công phu và uy tín cao. Sự tìm hiểu và thực hành các pháp tu của Tây Tạng đã giúp Sư ông có cơ hội hiểu sâu hơn về tư duy và triết lý của Phật giáo.
Cuộc hành trình của Sư ông từ Việt Nam đến Ấn Độ, Népal và cuối cùng là Tây Tạng, không chỉ là một cuộc phiêu lưu truy tìm kiến thức và sự thực hành, mà còn là một cuộc gặp gỡ và trải nghiệm với các vị sư và các nền văn minh Phật giáo khác nhau. Sư ông đã được yết kiến và hành lễ với Quốc vương Bơdalama và những người quan nhiếp chính của Tây Tạng. Chuyến hành trình này đã giúp Sư ông không chỉ mở rộng kiến thức mà còn trở thành một hành giả đích thực.
Trở về Việt Nam, Sư ông đã đóng góp cho sự phát triển và bảo tồn của Phật giáo tại Bình Dương và cả nước. Chùa Tây Tạng, với kiến trúc đặc biệt và các vị thần Phật được thờ cúng, là một biểu tượng của sự lưu giữ và phát triển Phật giáo Mật tông Tây Tạng tại Nam bộ Việt Nam.
Cuộc hành trình của Sư ông Thích Nhẫn Tế đã chứng minh sự gắn kết giữa Phật giáo Việt Nam và Phật giáo Tây Tạng. Sự đóng góp và tầm quan trọng của Sư ông đối với Phật giáo và văn hóa Việt Nam không thể bỏ qua. Đối với những ai quan tâm đến lịch sử Phật giáo và văn hóa Việt Nam, cuộc hành trình và nhật ký của Sư ông là một tình thương quý giá.