Hình ảnh: Bản đồ mười Pháp giới
Bản đồ Mười Pháp Giới: Pháp Giới duy Tâm tạo
Hòa Thượng Tuyên Hóa đã giảng: ” Mười Pháp Giới Không Ngoài Một Niệm Của Tâm. Mười Pháp-giới từ đâu lại? Chính từ tâm ta hiện tiền một ý niệm ra.
Nhược nhân dục liễu tri
Tam thế nhất thiết Phật.
Ưng quán Pháp-giới tánh,
Nhất thiết duy tâm tạo.
Dịch:
Nếu ai muốn thấu rõ
Ba đời tất cả Phật,
Hãy quán tánh Pháp-giới,
Tất cả chỉ tâm tạo.
Nếu ai muốn thấu rõ: Nếu có ai muốn hiểu biết rõ ràng về Ba đời tất cả Phật, thì phải hiểu rõ rằng chư Phật trong đời quá khứ, hiện tại và tương lai đều do chúng ta tạo ra.
Hãy quán tánh Pháp-giới: Hãy quan sát tánh chất của Pháp-giới. Mọi chúng sinh trong Pháp-giới đều có bản tính riêng biệt. Chúng ta có tánh của mình, mỗi người có tánh riêng. Chúng ta có thể khác nhau về tính cách, nhưng đều có tánh của chúng sinh.
Mỗi người có tính riêng, chẳng hạn bạn có tánh nóng nảy, tôi có tánh giận dữ. Nhưng có điểm giống nhau chăng? Heo có tánh heo, ngựa có tánh ngựa, đàn ông có tánh nam, đàn bà có tánh nữ... Tất cả chúng ta đều có tính riêng. Có người thích ăn ngọt, có người thích ăn chua, cay, đắng... Mỗi người đều có tính riêng của mình. Đó chính là Tánh của Pháp-giới. Quý vị đã hiểu chưa? Trước đây quý vị hiểu lầm rằng Tánh của Pháp-giới, nhưng bây giờ quý vị nên hiểu rằng "tánh của chúng sinh" ở trong Pháp-giới.
Tất cả chỉ tâm tạo: Kinh Hoa Nghiêm dạy rằng: Vạn Pháp đều do tâm tạo ra. Ngay cả Phật cũng do tâm chúng ta tạo ra. Nếu tâm chúng ta tu hành Pháp Phật, thì chúng ta sẽ trở thành Phật. Nếu chúng ta tu hành Bồ Tát, thì chúng ta sẽ trở thành một vị Bồ Tát. Nếu chúng ta muốn đọa địa ngục, thì tu hành theo pháp ngục, chắc chắn rằng chúng ta sẽ đọa địa ngục. Do đó, tất cả chỉ là do tâm chúng ta tạo ra.
Bất đại bất tiểu, phi khứ phi lai
Vi trần thế giới, giao ánh liên đài.
Nghĩa là:
Không lớn không bé, chẳng đến chẳng đi.
Thế giới như bụi, đài sen chiếu nhau.
Bất đại bất tiểu: Khi lần đầu tiên tôi nghe về chữ Phạn "Buddha", nó nghe giống chữ "Bất đại" (bủ tá) trong Tiếng Trung. Cái gì không lớn? Đó chính là Phật. Nghĩa là Phật không có lòng cống cao, tự mãn, không có cái Ngã. Bất tiểu có nghĩa là Phật cũng không nhỏ bé. Phật không lớn không nhỏ.
Phi khứ phi lai: Pháp thân của Phật bao trùm cả Pháp-giới, không đến không đi. Nếu nói rằng pháp thân đi, thì đi tới đâu? Nếu nói rằng pháp thân đến, thì đến chỗ nào? Pháp thân của Phật hiện diện khắp mọi nơi, không chỉ ở thế giới của chúng ta mà còn ở khắp mọi thế giới. Vì vậy, Phật luôn hiện diện tại thế giới của chúng ta.
Giao ánh liên đài: Giao ánh diễn tả hào quang của Phật chiếu sáng chư Phật trong các Pháp-giới khác. Hào quang của Phật ở một Pháp-giới chiếu sáng sang Pháp-giới khác. Chư Phật đứng trên đài sen, hào quang bao trùm mọi nơi, không chỉ thông qua sáu căn pháp hữu vi mà mỗi lỗ chân lông đều phóng quang.
Thậm chí trong mỗi chân lông còn có vô số vô biên chư Phật, trong đó mỗi vị Phật lại tỏa ra vô số vô biên hào quang. Hào quang này không xung đột, mà thậm chí còn hòa hợp với nhau. Vì vậy, như ánh sáng minh mẫn, chúng ta cũng nên hòa hợp với nhau. Đừng tạo ra các xung đột trong mối quan hệ với người khác.
Sự giao ánh liên đài: Sự giao ánh liên đài diễn tả việc ánh sáng của bạn chiếu tới tôi, ánh sáng của tôi soi tới bạn. Ánh sáng này tương chiếu như sự tương thông của mỗi lỗ trên võng la tràng ở trời Đại Phạm Thiên Vương. Ánh sáng từ cái võng ấy, lớp này chiếu lên lớp kia, trùng trùng không tận. Đó chính là Pháp-giới thứ nhất, Pháp-giới của Phật.
Hữu tình giác ngộ,
Khiêu xuất trần ai.
Lục độ vạn hạnh,
Thời khắc bồi tài.
Nghĩa là:
Khi hữu tình giác ngộ,
Hãy thoát khỏi bụi trần.
Lục độ vạn hạnh,
Lúc nào cũng dưỡng dũ.
Hữu tình giác ngộ: Bồ-tát là bậc Thánh Hiền, lúc các Ngài còn sống thời Phật trên thế gọi là Duyên Giác; sau khi Phật nhập diệt, các Ngài được gọi là Ðộc Giác, vì các Ngài tự giác ngộ. Các Ngài thích ngủ một mình trên đỉnh cao.
Khiêu xuất trần ai: Nếu chúng ta không hiểu, thì không thể thoát khỏi bụi trần, vì bụi trần quá dày đặc. Nếu chúng ta đã giác ngộ, thì bụi trần sẽ trở nên mỏng manh, dễ dàng thoát khỏi. Nhưng một khi thoát khỏi, chúng ta sẽ làm gì? Chỉ ăn và ngủ sao? Chúng ta sống không chỉ để ăn uống và ngủ nghỉ. Chúng ta sống để tu Lục Độ Vạn Hạnh. Lục Độ bao gồm diệt tội, tu trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định và trí huệ.
Thời khắc tài bồi: Chúng ta không phải tu vào các ngày, các tháng, các năm hoặc các kiếp, mà chúng ta phải tu Lục Độ Vạn Hạnh mọi lúc, mọi thời, mọi đời, mọi kiếp. Nếu chúng ta có thể làm như vậy, thì chúng ta là Bồ Tát.
Tu Bồ Tát không dễ dàng, cần làm những việc khó và nhẫn nhịn những việc khó. Làm Bồ Tát không dễ dàng như hóa quỷ, đọa địa ngục hay trở thành thú vật. Làm Bồ Tát không chỉ đơn giản như vậy. Bồ Tát phải làm những việc khó, nhẫn nhịn những việc khó. Khó là những gì không dễ. Vì vậy, hãy tiến về phía trước, vì kẻ tinh tấn mới là Bồ Tát. Đó là điều tuyệt vời nhất. Nếu có thể làm những việc không ai làm, bạn mới là Bồ Tát.
Duyên Giác Thánh Hiền,
Cô phong độc miên.
Xuân hoa thu tạ,
Thập nhị liên hoàn.
Nghĩa là:
Thánh Hiền đấng Duyên Giác,
Chót đỉnh một mình ngủ.
Hoa xuân, thu héo tàn,
Vòng tròn, mười hai khoen.
Duyên Giác Thánh Hiền: Duyên Giác là một bậc Thánh Hiền, khi các Ngài còn sống thời Phật trên thế gọi là Duyên Giác. Các Ngài "cô phong độc miên", tức là ngủ một mình trên đỉnh cao.
Xuân hoa thu tạ: Khi các Ngài nhìn thấy cảnh "xuân đến, trăm hoa nở; thu về, lá vàng rơi", các Ngài giác ngộ rằng mọi sự trên đời đều tự nhiên sinh diệt. Duyên Giác quan sát mười hai nhân duyên như mười hai móc khoen trong dây xích, gắn kết sinh diệt.
Mười hai nhân duyên bao gồm:
- Vô Minh: Nguồn gốc của vô minh và lý do tại sao có vô minh.
- Hành: Khi có vô minh, có hành động và hiện thực.
- Thức: Thức phân biệt. Khi có pháp hữu vi, tâm phân biệt phát sinh. Có sự phân biệt, có rắc rối.
- Danh sắc: Danh tạo ra rắc rối. Nếu không nói về nó, không có rắc rối. Càng nói về nó, càng tạo ra rắc rối.
- Lục Nhập: Sáu căn tạo ra để hiểu biết. Tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý tưởng. Muốn hiểu biết nên sinh ra sáu căn.
- Xúc: Tiếp xúc với thế giới. Khi không hiểu biết, chạy xúc chạm đủ phía.
- Thọ: Cảm giác. Khi không đụng phải khó khăn, cảm giác thoải mái. Khi đụng phải khó khăn, mới thấy khó chịu.
- Ái: Yêu thích, chấp trước sinh ra. Có ái là có yêu thích.
- Hận: Không thích, chấp sau mất đi. Có hận là không thích.
- Duyên: Sự liên kết giữa các nhân duyên.
- Giới: Nhịp điệu cuộc sống.
- Nhập: Từ cuối cùng của sự kết hợp giữa yêu và không thích.
Chú thích:
- Sự phân biệt và cảm giác tạo ra rắc rối.
- Sáu căn: tai, mắt, mũi, lưỡi, thân, ý tưởng.