Ảnh minh họa: Tánh Không trong triết lý Phật giáo
Tu từ những khám phá khoa học mới, sự thay đổi trong cách hiểu của chúng ta về thế giới luôn làm chúng ta cảm thấy thú vị. Trong lĩnh vực vật lý, những quan hệ mật thiết của các mô hình thay đổi đã đưa chúng ta đến sự xuất hiện của thuyết tương đối và cơ học lượng tử vào thế kỷ 20. Nhà khoa học và triết gia đã phải đối mặt với những mô hình tương phản về thực tại, từ mô hình cơ học của Newton cho đến mô hình hỗn độn của thuyết tương đối và cơ học lượng tử. Nhưng hiểu biết của chúng ta về thế giới vẫn còn nhiều điều bí ẩn.
Triết lý Phật giáo và những vị thầy
Triết lý của tôi dựa trên triết lý và giáo lý của Đạo Phật, phát triển từ môi trường trí thức của Ấn Độ cổ đại. Tôi đã khám phá triết lý Ấn Độ cổ đại từ khi còn nhỏ. Những vị thầy của tôi trong thời điểm đó là Tadrak Rinpoche và Ling Rinpoche. Tadrak Rinpoche là một vị thầy tôn kính và nghiêm khắc, còn Ling Rinpoche là một người nói nhẹ nhàng và hiểu biết sâu sắc. Cả hai vị thầy này đã có ảnh hưởng lớn đến cuộc đời tôi.
Khi tôi bắt đầu học về các giáo lý khác nhau trong Phật giáo và sự học tập triết học, tôi không biết làm thế nào để liên kết chúng với trải nghiệm cá nhân của mình. Quan điểm về nhân quả và vũ trụ trong giáo lý không thể liên kết trực tiếp với việc lắp ráp đồng hồ hoặc nghiên cứu về Thế Chiến Thứ Hai. Nhưng khi tôi bắt đầu thực hành và nghiên cứu sâu hơn về tư tưởng Phật giáo, tôi thấy mình liên kết được nhiều khía cạnh khác nhau của những gì đã học với sự thấu hiểu về cuộc sống và thế giới bên ngoài.
Phật giáo và tánh không
Một trong những triết lý quan trọng nhất trong Phật giáo là khái niệm về tánh không. Tánh không nghĩa là nhìn nhận thế giới và chính chúng ta một cách khác biệt. Thay vì cho rằng chúng ta và thế giới xung quanh chúng ta là những thực thể độc lập và tự kiểm soát, tánh không cho thấy rằng mọi thứ đều trống rỗng về sự tồn tại khách quan và độc lập.
Theo quan điểm thống nhất, niềm tin vào một thực tại khách quan là không vững. Tất cả mọi sự vật và sự kiện, từ vật chất đến tinh thần, đều trống rỗng về sự tồn tại khách quan và độc lập. Để có sự tồn tại độc lập như vậy, mọi thứ sẽ không thể tương tác và ảnh hưởng lẫn nhau. Tuy nhiên, chúng ta biết rằng có nguyên nhân và hệ quả trong thế giới này. Vì vậy, chúng ta phải thừa nhận rằng chúng ta không độc lập.
Thực tế là quan điểm về sự tồn tại độc lập không phù hợp với quan hệ nhân quả. Mọi sự vật và sự kiện đều hình thành từ các sự kiện liên kết và không có một bản chất cố định. Mọi thứ là trống rỗng trong việc không sở hữu bất kỳ bản chất không thay đổi nào. Tánh không dạy rằng mọi thứ là liên kết và không độc lập.
Kết luận
Tánh không là một triết lý quan trọng trong Phật giáo, cho thấy rằng không có sự tồn tại độc lập và khách quan. Nhờ triết lý này, chúng ta có thể thấy thế giới và chính chúng ta một cách khác biệt, không phụ thuộc vào những sự kiện độc lập. Thành kiến của chúng ta được hình thành từ quan hệ không độc lập và thay đổi liên tục.
Qua việc áp dụng triết lý này vào cuộc sống hàng ngày, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về quan hệ nhân quả và những sự kiện xảy ra trên thế giới. Tánh không giúp chúng ta nhìn nhận thế giới một cách sâu sắc và thấu hiểu hơn về những mối quan hệ phức tạp của chúng ta với môi trường và nhau.
Với triết lý tánh không, chúng ta có thể thu thập kiến thức và trải nghiệm mới mẻ về sự tồn tại và mở rộng tầm nhìn của chúng ta về thế giới.