Kinh này là một trong những bộ kinh đầu tiên trong Phật giáo được truyền từ Ấn Độ đến Trung Hoa. Điều đó cũng giải thích vì sao nó được dịch sang Hoa-văn. Việc dịch kinh này là do nhà Hậu Hán, Ca-Diếp-Ma-Đằng và Trúc-Pháp-Lan thực hiện. Cả hai đều là người miền Trung Ấn. Vào thời nhà Hậu Hán, hai người đã cùng nhau dịch bộ Kinh Phật Thuyết Tứ Thập Nhị Chương này sang tiếng Trung-Hoa.
Trong triều đại nhà Hán, có Tây-Hán và Đông-Hán; nhà Hậu-Hán tương ứng với nhà Đông-Hán. Vào niên hiệu Vĩnh Bình thứ ba, đời vua Minh-Đế nhà Đông-Hán, vua bỗng mộng thấy một người vàng trên đỉnh đầu có ánh sáng chói sáng. Sau khi vua hỏi ý kiến các quan văn võ đại thần trong triều về điềm chiêm bao này, họ cho biết rằng ở phía tây tại nước Ấn Độ có một vị thần được mọi người tôn xưng là Phật.
Độc giả có thể thấy rằng từ khi Phật đản ở Chu-Chiêu-Vương đến khi viên Thái-sử Tô Do chiêm đoán thấy sự xuất thế của một vị Thánh nhân vĩ đại ở Ấn Độ và sau đó là việc Đức Phật ra đời và viên tử tại nước Trung Hoa, tất cả những điều này đều được ghi chép trong kinh sách. Dẫu vậy, một số đạo sĩ không tin tưởng Phật giáo và đã yêu cầu vua đốt cháy cả kinh sách của Đạo giáo và Phật giáo để chứng minh cái nào là thật và cái nào là giả. Kết quả là kinh sách của Đạo giáo đã bị cháy sạch mà không hề cháy gì trong kinh sách của Phật giáo.
Bộ kinh Kinh Phật Nói Bốn Mươi Hai Chương Lược Giảng này là một bộ kinh đặc biệt. Nó thuộc loại Nhân Pháp Lập Đề, tức là kinh được đặt tên theo người nói và nội dung của giáo pháp mà người ấy truyền bá. Chữ "Kinh" là tên chung, còn "Phật Thuyết Tứ Thập Nhị Chương" là tên riêng của bộ kinh này.
Bộ kinh chứa đựng những giáo pháp được đức Phật truyền bá. Vua Hán-Minh-Đế nhà Hậu-Hán đã cho xây dựng chùa Ngựa Trắng (Bạch Mã Tự) trong kinh đô Lạc Dương để lưu trữ kinh sách của Phật giáo. Đây là một bộ kinh quan trọng, được truyền bá đến Trung Hoa từ Ấn Độ.