Bằng tấm lòng của người yêu thơ, người trọng Đạo, Nhà giáo ưu tú Vũ Dương Quỳ đã viết nên những cảm xúc chân thật khi có phúc duyên được gặp gỡ Hòa thượng Thích Viên Thành và đọc những vần thơ Ngài chấp tác trong “Thiền môn thi ký”. Đại Bảo Tháp Mandala Tây Thiên xin gửi tới Quý vị lời tâm sự của Nhà giáo Vũ Dương Quỳ như một lời tri ân sâu sắc hướng về Hòa thượng Thích Viên Thành, một bậc Thầy giác ngộ với hạnh nguyện vô ngã, vị tha vì sự hưng thịnh của Đạo pháp và Dân tộc.
Hòa thượng Thích Viên Thành - Ước nguyện thanh cao mạnh mẽ từ thuở thiếu thời
Những bài thơ mở đầu được khơi nguồn cảm hứng sáng tác khi tác giả tạm biệt gia đình quê hương đi tìm lẽ sống. Mới 12 tuổi, lúc còn trẻ quá, nhưng thế mà tiếng thơ đã trưởng thành. Chia tay người chú ruột, Nhà thơ đã gửi lại những lời nói thật cứng cỏi:
Chú ơi! Xin chú hiểu lòng tôi
Giờ phút chia tay đã đến rồi
Vẫn biết gia phong cần giữ đấy
Nhưng vì chân lý phải đành thôi.
Mối quan hệ giữa sự bất đồng gia phong và lòng hy sinh vì chân lý đã được nhận thức rành mạch. Sự lựa chọn cũng thật dứt khoát. Và mục đích sống cũng được xác định rõ ràng.
Chú ơi! Ơn nghĩa cháu không quên
Nguyện chứng chân như sẽ báo đền
Chú ở lại nhà xây tổ nghiệp
Cháu đi cầu Pháp cứu oan khiên
Kẻ vun cội đức cho tươi tốt
Người đắp nền nhân thật vững bền
Chú cứ yên tâm đừng có ngại
Cháu thề cố gắng quyết tu lên.
Một cậu bé mới chớm tuổi học phổ thông cấp hai, chưa hề đặt bàn chân tới một thềm bậc cửa Thiền mà đã biết hướng tới “Chân lý”, đã có khát vọng “cứu oan khiên”, “đắp nền nhân vững bền”...là điều hiếm thấy! Quả thật, lúc đầu đọc những câu thơ trên, tôi hơi sững sờ, e rằng đó chỉ là những câu thơ mang tính sách vở. Nhưng rồi, đọc tiếp 2 bài “Thư gửi mẹ”, được viết sau 2 năm xa quê hương, chính thức sống cảnh muối dưa đạm bạc chốn tu hành, tôi thực sự cảm phục một nhân cách thơ, một nhân cách Thiền, tuy non trẻ song khá đĩnh đạc:
Am mây, viện trúc, say mầu đạo
Áo vải, cơm chay, giữ hạnh thiền
Đừng thấy người bàn sinh ái ngại
Chớ nghe ai nói, hóa lo phiền
Mẹ ơi! Con đã vì chân lý
Giông tố khôn lay, chí vững bền.
Hình ảnh “am mây, viện trúc”, “áo vải cơm chay” phác ra một nếp sống đậm chất thiền của bậc chân tu. Và đây, phong cách sống ấy được khắc họa thêm:
Sắt son dạ đã quen mưa nắng
Sành sỏi thân từng dạn gió xương
Huyên náo nhức đầu, ưa tĩnh mịch
Đỉnh chung lợm giọng, mến dưa tương.
Từng cặp câu thơ song đối “Sắt son >< Sành sỏi” và “Quen mưa nắng >< dạn gió xương”, cùng tiểu đối trong từng câu thơ “huyên náo >< tĩnh mịch” và “đỉnh chung>< dưa tương” chứng tỏ tác giả nắm niêm luật của Đường thi khá vững vàng. Từ chất thiền ở bài trên, xuống bài dưới đã mộc mạc một âm điệu dân dã đạm chất đời, chan chứa một niềm vui tự nguyện. Đọc lên, nghe phảng phất hồn thơ triết lý nhàn tản Nguyễn Bỉnh Khiêm xưa “Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn, người đến chốn lao xao”.