Chân ngôn (zh. zhēnyán 真言, sa. mantra, ja. shingon) hoặc Chân âm, phiên âm sang tiếng Hán là Mạn-đát-la (zh. 曼怛羅), được coi là "lời nói chân thật", là biểu hiện của chân như. Chân ngôn có thể là một câu thần chú, trích dẫn của kinh Phật hay một Đà-la-ni ngắn. Lời nói huyền nhiệm chứa đựng năng lực đưa đến kết quả siêu nhiên hay thế tục.
Chân ngôn xuất phát từ đạo Bà-la-môn Ấn Độ và có nguồn gốc từ Phật, mang sức mạnh đặc biệt của vũ trụ hoặc thể hiện một khía cạnh của Phật tính. Trong Phật giáo, Chân ngôn thường được lặp lại trong tu tập hành trì, như trong Kim cương thừa ở Tây Tạng, nhằm trợ giúp tâm thức hành giả.
Chân ngôn trong tâm thức hành giả
Trong ba ải thân, khẩu, ý, Chân ngôn thuộc về khẩu và tác động thông qua âm thanh rung động do sự tụng niệm Chân ngôn phát sinh. Hành giả luôn đọc Chân ngôn và tưởng tượng một đối tượng, đồng thời giữ một ấn nhất định. Câu Chân ngôn quan trọng và lâu đời nhất của Phật giáo Tây Tạng là:
Hán-Việt: Úm ma ni bát ni hồng (zh. 唵嘛呢叭𡁠吽), cũng đọc Án ma ni bát mê hồng. Phạn: OM MANI PADME HŪM ॐ मणि पद्मे हूं Tạng: ཨོཾ་མ་ནི་པ་དྨེ་ཧཱུྃ་, được xem là Chân ngôn do Bồ Tát Quán Thế Âm nói ra.
Sức mạnh của Chân ngôn
Chân ngôn không chỉ đơn thuần là một dòng lời, mà nó chứa đựng sự kết hợp tâm linh và âm thanh. Khi niệm Chân ngôn, hành giả có thể tập trung vào mặt chữ hoặc âm thanh của nó. Mặt chữ có thể trở thành linh ảnh và âm thanh có thể trở thành tiếng hay tưởng tượng thanh âm. Trong tác phẩm Subāhupariprcchā, có nêu rõ những quy tắc khi đọc Chân ngôn:
Lúc đọc Chân ngôn, Đừng quá gấp rút, Đừng quá chậm rãi, Đọc đừng quá to tiếng, Đừng quá thì thầm, Không phải lúc nói năng, Không để bị loạn động.
Chân ngôn là một phương tiện quan trọng trong tu tập Phật giáo và có thể mang lại sự thanh thản và bình an cho tâm hồn của con người. Với sự kết hợp giữa tầng ẩn của tâm linh và âm thanh, Chân ngôn tiếp tục được truyền bá và trân trọng trong cộng đồng Phật giáo.