Tôi tên là Tống Ngọc Lê, pháp danh Thanh Nhẫn, hiện sống tại San Jose. Tôi từ nhỏ đã được dạy đi chùa, nghe lễ Phật, và học ăn chay. Mẹ tôi thường dạy tôi ngồi thiền, tụng kinh và niệm Phật. Càng lớn, tôi càng thích tụng kinh và niệm Phật hơn.
Một ngày nọ, tôi đọc 108 danh hiệu Đức Quan Thế Âm Bồ Tát. Với sự trì tụng kinh và niệm Phật đều đặn, tôi cảm nhận được sự thanh thản và an lạc trong tâm hồn.
Sự kỳ diệu của cầu nguyện
Cách đây một thời gian, khi tôi 20 tuổi, tôi bị mắc bệnh nặng và phải nhập viện khẩn cấp. Bệnh tình của tôi là thương hàn nhập lý và sốt cao. Tôi đã mê man trong hai ngày đêm và được bác sĩ cho biết rằng căn bệnh của tôi rất khó điều trị.
Trong lúc tuyệt vọng, mẹ tôi khuyên tôi để tâm niệm danh hiệu Đức Quan Thế Âm Bồ Tát. Với niệm danh hiệu Nam Mô Cứu Khổ Cứu Nạn Linh Cảm Ứng Quán Thế Âm Bồ Tát, cả nhà tôi cùng hướng tâm trì tụng suốt ngày đêm.
Vào một đêm tối, trong cơn mê, tôi như nghe thấy tiếng suối chảy, tiếng chim hót và tiếng chuông chùa. Tôi thấy mình đang đứng trên một ngọn núi cao, trước cổng lên núi có ba chữ Phổ Đà Sơn, bên cạnh biển Nam Hải nơi Ðức Quán Thế Âm thường sanh sống.
Tôi được dẫn vào trong một ngôi nhà tranh nhỏ giữa khóm trúc. Bên trong, có hai cô gái xinh đẹp mặc áo xanh. Họ cho biết người mặc áo trắng là thầy của họ, được gọi là Bạch Y Quán Thế Âm.
Tôi rất vui mừng và cúi lạy, nhưng Ðức Bạch Y không cho lạy. Bà ấy rót nước từ bình tịnh thủy cho tôi uống. Sau khi uống nước, tôi cảm thấy khỏe mạnh, tâm tình nhẹ nhàng và hạnh phúc. Tôi trò chuyện với Bạch Y Quán Âm và hai tiểu đồng.
Đột nhiên, tôi mở mắt và thấy nhiều người đang đứng xung quanh giường và niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm. Hai ngày sau đó, tôi xuất viện và bệnh tình của tôi đã hoàn toàn hồi phục. Điều này khiến các bác sĩ trong bệnh viện kinh ngạc vì tôi đã khỏi bệnh một cách kỳ diệu.
Hạnh phúc trọn vẹn
Sau đó, trong cuộc sống, tôi và chồng đã lâu không có con. Những lời phê phán từ người thân khiến tôi rất buồn. Thay vì buồn bã, tôi quyết định trì tụng kinh và niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm, mong có được một đứa con gái.
Sau nhiều nỗ lực và cầu nguyện, một đêm tôi mơ thấy mình trở lại núi Phổ Đà và nhìn thấy hai cô gái đang trao một bé gái xinh xinh cho tôi. Từ đó, con tôi ra đời và mang lại niềm vui to lớn cho gia đình.
Nay, con gái tôi là Hiền, đã tám tuổi. Cô bé ngoan hiền, học giỏi và hiếu thảo. Gia đình, bạn bè và người thân ai cũng yêu mến và quý trọng Hiền.
Sự truyền cảm hứng từ cầu nguyện
Cuối năm 1979, gia đình tôi rời Việt Nam và trên đường vượt biên, tàu của chúng tôi gặp sự cố máy hỏng. Mọi người trên tàu hoang mang và lo lắng. Trong lúc đó, tôi ôm con ngủ trên tay và niệm danh hiệu Đức Quán Thế Âm.
Kỳ lạ thay, sau vài giờ, tàu của chúng tôi được sửa chữa và gặp tàu tuần tiễu của hải quân Trung Hoa Quốc Gia giúp đưa chúng tôi vào Hồng Kông. Nếu không có sự trợ giúp này, chúng tôi có thể đã mất mạng.
Sau khi đến Mỹ, dù không có căn nhà rộng rãi, tôi sắp xếp để có một căn phòng sáng rõ làm nơi tĩnh tâm và thờ phượng Đức Quán Thế Âm Bồ Tát.
Cuộc sống của tôi là một câu chuyện về hy vọng và sự truyền cảm hứng từ cầu nguyện. Qua trì tụng kinh và niệm Phật, tôi đã trải qua những trải nghiệm kỳ diệu và nhận được sự cứu rỗi của Đức Quán Thế Âm.
Hãy trì tụng kinh và niệm Phật, và để hạnh phúc tràn đầy trong cuộc sống của bạn. Mau chóng tìm đến với niềm tin và hy vọng. Chúc bạn luôn được Quán Thế Âm ban phước và hạnh phúc!
Ảnh minh họa: Tôi thường tụng kinh, niệm Phật hàng ngày không hề bỏ sót.