Phật tánh là tánh giác ngộ trong mỗi chúng sanh.
Trên con đường tu hành, chúng ta thường gặp trầm trọng trong cõi dục giới, cõi sắc giới và cõi vô sắc giới. Trong số đó, cõi trần gian là cõi tạm thời vì thời gian trôi qua nhanh chóng. Mặc dù nhanh chóng qua đi, cõi trần gian lại mang trong mình một ưu điểm đặc biệt đối với những người tu hành.
Với thời gian ngắn sống trên cõi trần, tâm hóa thành vô thường. Với tâm vô thường, cả thân, khẩu, ý và niệm đều trở nên vô thường. Tất cả những var điều vật chất hoặc phi vật chất, âm thanh hay ngôn ngữ đều chỉ là vô thường. Tuy nhiên, trong vô thường đó, có một cái hữu thường và bất biến, đó chính là tánh chân như hay tâm chân như, hay còn gọi là Phật tánh - tánh giác ngộ trong mỗi chúng sanh.
Tánh Giác Ngộ: Sự Sáng Rõ Về Pháp Vô Thường
Tánh giác ngộ là khả năng hiểu rõ, thấu suốt và nhận thức sâu sắc về những pháp vô thường, khổ đau, không, vô ngã và tịch diệt. Nếu vật chất không thật, thì những điều mà chúng ta kết hợp từ những duyên lành cũng không chắc chắn là thật. Nếu chúng ta không thật, chúng ta sẽ không có sự sinh tồn, tình yêu và nguồn cảm hứng trong cuộc sống. Điều này dẫn đến sự vô thường và sự tàn bạo bởi vì chúng ta chú trọng vào cái gốc cội của mình.
Trong chuỗi Nhân Duyên Mười Hai, từ cái gốc cội vô minh đến cái chết, sự sinh tồn và tình yêu là nhận vào và quan tâm là gốc gắn kết với sự tái sinh và tiêu diệt. Sinh tử bắt nguồn từ ý niệm và hành động, nuôi dưỡng cái không thật trong vô minh không sáng tỏ, che giấu tánh sáng suốt và nhận thức rõ ràng. Vì vậy, để phá vỡ vòng xoáy vô minh trong chuỗi Nhân Duyên Mười Hai, chúng ta cần phá vỡ ái đầu tiên. Ái đồng nghĩa với sự yêu thích và ưu tiên, nhưng việc kiểm soát sự ưu tiên nằm ở ý thức.
Tu đạo không đâu xa là tu nơi tâm mình.
Tu Tâm Và Tu Tướng: Hành Trình Nội Hóa
Có tám thức tồn tại trong chúng ta, trong đó sự suy nghĩ và nhận biết nằm ở ý thức. Từ đó, tu việc chính là chuyển đổi suy nghĩ và nhận thức từ ý nghĩ tiêu cực sang ý nghĩ tích cực. Sau đó, dần dần thay đổi từ ý nghĩ sang hành động và từ hành động đến cử chỉ để tu theo đạo. Đạo đức nằm trong thân, khẩu, ý chơn chánh, trong tâm thanh tịnh và yên bình. Và gốc của đạo lại nằm trong tâm tánh.
Tu đạo là tu tâm, dưỡng tánh để đưa tâm về một trạng thái thanh tịnh và yên bình, chứ không đơn thuần là đổ về với Phật tánh từ ban đầu. Nằm trong tâm tánh chơn thật, tu hành trở thành hành đạo và sống đạo, giúp giải thoát tánh.
Vậy, hãy hướng về trong lòng chính mình, quay lại tâm tánh và trở thành người bảo vệ đạo. Hãy để tâm hướng tới sự chơn thật và hành đạo, để tánh giải thoát đón nhận đạo. Tu đạo không cần phải đi đâu xa, mà chỉ cần tu trong chính tâm mình.
Hy vọng qua bài viết này, bạn đã hiểu rõ hơn về khái niệm tu tâm dưỡng tánh và ý nghĩa của nó trong cuộc sống hằng ngày. Hãy nuôi dưỡng tánh chân như và hướng về trong tâm để tìm kiếm sự giải thoát và an lạc.