Xem thêm

Tuyển chọn 37 bài thơ Phật giáo - lời dạy sâu sắc về nhân sinh

Phap Ngo Thich
Những lời căn dạy của nhà Phật về cuộc sống luôn là nguồn cảm hứng và đề cập đến các giá trị cốt lõi trong cuộc sống của chúng ta. Bài viết này sẽ giới...

Những lời căn dạy của nhà Phật về cuộc sống luôn là nguồn cảm hứng và đề cập đến các giá trị cốt lõi trong cuộc sống của chúng ta. Bài viết này sẽ giới thiệu cho bạn một số bài thơ Phật giáo đẹp về nhân sinh và những lời dạy sâu sắc từ đạo Phật.

Thơ Phật giáo về vô thường

Đức Phật đã dạy rằng tất cả mọi thứ trong cuộc sống đều mang tính vô thường, không bền vững và không trường tồn mãi. Chính vì vậy, con người cần học cách chấp nhận điều đó và tiếp nhận cuộc sống một cách thấm thía. Dưới đây là những lời thơ phật giáo về vô thường :

Quán vô thường (Tác giả: Chưa rõ)

Quán Vô Thường để làm gì? Để ta biết quý giờ ngày tháng năm Quý nên gieo sạ thiện lành Hãy hành chuyện tốt Cứ làm điều vui...

Quán Vô Thường chẳng để chơi Mà để biết thật: Kiếp người gang tay Còn vào ra hơi thở này Thương yêu chưa đủ Chớ gây oán thù!

Quán Vô Thường để mà tu Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau Có gì tồn tại bền lâu Hài lòng, thỏa chí...rồi sau có còn?

Quán Vô Thường rõ thất tồn Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi... Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi Đừng buồn đau khóc Lại ngồi tiếc than...

Quán Vô Thường để bình tâm Núi mòn Sông cạn Kiếp nhân sinh bèo Mong manh Ngắn ngủi Tan vèo Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay...

Quán Vô Thường Tỉnh giấc say Thoát mê mà sống tháng ngày Thường thôi!

Vô ngã (Tác giả: Bùi Thế Uyên)

Hoàng hôn bóng ngả giăng ngang Chiều tàn liễu ru lá vàng về đâu Vô thường gạt bỏ u sầu Đương đời trăm ngã muôn màu cõi tiên.

Sân hận một cõi du miên Nợ duyên để lại luân phiên đoạ đầy Trần gian khổ ài bao ngày Vô lượng vô ngã mới hay di đà.

Sắc không, không sắc với ta Bụi trần rũ sạch xoá nhoà chuân chuyện Nắng vàng phai nhạt lương duyên Tơ tình trả lai trần tiên kiếp này.

Niệm Phật, vô ngã đêm ngày Sân si, thù hận buồn này sẽ qua Một lòng tu đạo tâm ta Phật trong phật pháp cho ta nhẹ nhàng…

Hạt bụi vô thường (Tác giả: Toàn Tâm Hòa)

Ngồi nghe hạt bụi vô thường chạm nhau trên những nẻo đường…lao xao hạt nào lỡ vướng ta đau hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!? mà sao ngồi đó trầm tư một mình vui buồn giữa cuộc nhân sinh cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh.

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười ta như đứa trẻ biếng lười đang hồi mơ lại một thời đã xa!

Giữ ta… mãi mãi là ta bước đi trên cuộc trầm kha chân tình trần gian hữu sắc, hữu hình chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!

Vô thường (Tác giả: Nguyễn Hưng)

Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường Thì thân này đã mang phận lữ thứ Có sá gì dấn bước chốn phong sương.

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu.

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm Thác là về nơi cội kiếp lai sinh Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió Sắc là không ta ngạo với đất trời Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.

Đời vốn vô thường (Tác giả: Tùng Trần)

Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng

Được ấm no đã là điều may mắn Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên Có những điều để tạo hoá tự nhiên Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy

Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội

Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần Nhưng đừng để chữ tình thân rạn nức

Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật Đời vô thường sự thật chẳng thể thay Là con người thì ai cũng như ai Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.

Thơ Phật giáo về cuộc sống

Cuộc sống của con người như một chuỗi những ngày tháng dài và mênh mang, nhưng chỉ trong chớp mắt mọi thứ sẽ trôi qua. Và trong hành trình đó, giữa những khoảnh khắc hạnh phúc thăng hoa và những giây phút đau khổ tột cùng, luôn có sự gợi mở từ các bài thơ Phật giáo về cuộc sống này để chúng ta tìm hiểu và suy ngẫm.

Nhịp điệu cuộc sống (Tác giả: Chưa rõ)

Một năm trôi vụt qua đời Ngựa lồng nhịp vó, nụ cười nhịp tim Thơ còn nhịp với thẳng nghiêng Tình còn nhịp giấc êm đềm mơ hoa Bút còn nhịp với ta bà Tóc còn nhịp với trẻ già bạc xanh Chân còn nhịp với loanh quanh Tâm còn nhịp với cõi lành mõ chuông Thời gian nhịp với vô thường Dòng trôi vẫn nhịp cùng buồn không tên Và tôi vẫn nhịp cùng em Sớm mai thức dậy bỗng thêm tuổi ngày.

Nhịp điệu cuộc sống, nhịp với tất cả mọi thứ xung quanh, từ cuộc sống hàng ngày cho đến những suy nghĩ và cảm xúc trong lòng con người. Mỗi nhịp sống mang đến một điều gì đó mới mẻ, và chúng ta cần nhạy bén để đón nhận và tận hưởng từng nhịp đó.

Thơ Phật giáo về tình yêu

Tình yêu đôi lứa là một trong những giá trị cao quý nhất trong cuộc sống, mang đến những khoảnh khắc hạnh phúc thăng hoa và cả giây phút đau khổ tột cùng. Dưới đây là những lời thơ Phật giáo về tình yêu:

Phật giáo về tình yêu số 1 (Tác giả: Chưa rõ)

Có duyên có nợ thành đôi Âu là số phận, nợ duyên vợ chồng Đời là dòng chảy xuôi dòng Thời gian minh chứng, tơ hồng kết đôi Đừng buồn đừng trách than ôi Xa xôi tìm kiếm, được gì trắng tay Thôi thì hãy sống thường ngày Duyên kia chợt đến, vui vầy chung đôi Đừng buồn ủ rũ đơn côi Đêm trôi ngày đến, định ngày gặp nhau Tình yêu sẽ sáng như sao Lung linh huyền diệu, ước ao duyên lành Ông tơ bà nguyệt kết thành Uyên ương hạnh phúc, đẹp tình giai nhân.

Thờ ơ (Tác giả: Đài Trang)

Trong tim bôi xóa đoạn trần hồng Bụi đời phai dấu, tuyệt chờ mong Tình duyên nay hóa tình muôn loại Lặng tiếng yêu đương, tắt lửa nồng

Kỷ niệm nào vương, thoáng qua lòng Bay theo làn gió, thoảng hư không Hương xưa thôi đẫm trang tình mộng Trả lại bèo hoa, trôi nước sông

Ngước mặt nhìn trăng tỏa non bồng Ngược bước trùng dương, thoát vượt dòng Trang thơ khép lại chương tình sử Trải giữa ngàn mây, ý đại đồng.

Thơ Phật giáo về cái chết

Cuộc sống chỉ là chốn dừng chân ta ghé tới thăm thú và rồi một ngày nào đó phải nói lời tạm biệt để hòa vào cái mênh mang của vũ trụ. Dưới đây là những lời thơ Phật giáo về cái chết:

Đời là cõi tạm (Tác giả: Thích Nhuận Trường)

Bởi đời là cõi tạm Nên sống thật với nhau Nếu kiếp người trôi mau Thì oán thù dừng lại.

Bởi không gì tồn tại Nên giận hờn bỏ qua Nếu lòng mình vị tha Thì nỗi sầu tan biến

Bởi không gì lư

1