Xem thêm

Những Bằng Chứng Cho Thấy Luân Hồi Là Có Thật

Phap Ngo Thich
Luân hồi, một khái niệm đã tồn tại trong nhiều văn hóa trên thế giới, không chỉ ở phương Đông mà còn ở phương Tây. Có rất nhiều chứng cớ để chứng minh cho sự...

Luân hồi, một khái niệm đã tồn tại trong nhiều văn hóa trên thế giới, không chỉ ở phương Đông mà còn ở phương Tây. Có rất nhiều chứng cớ để chứng minh cho sự tồn tại của luân hồi, từ sự truyền khẩu cho đến các câu chuyện được đăng trên báo chí. Cách đây vài thập kỷ, tờ báo Mai đã đăng một câu chuyện có chụp ảnh và đây là nội dung của câu chuyện đó:

1. Chuyện Luân Hồi ở Ấn Độ

Ở thành Delhi, Ấn Độ, có một cô gái tám tuổi tên là Phatidevin. Cô đã nhiều lần lưu lạc với cha mẹ để về thành Mita thăm chồng, người là một giáo viên. Tuy nhiên, thành Delhi cách Mita hơn 200 cây số và cha mẹ cô không hiểu vì sao cô lại muốn trở về thành Mita. Họ đã mời một phóng viên đến để làm rõ vấn đề này. Khi phóng viên đến hỏi, cô bé kể rằng trong kiếp trước, cô đã là vợ một giáo viên và đã sinh ra một đứa con. Rồi khi cô lâm bệnh và qua đời, cô để lại vàng bạc và đồ đạc chôn trong nhà. Cô còn nhớ rằng cô có một chiếc quạt do bạn gái đặt tặng, trên quạt có viết một số dòng chữ. Cô đã đọc nội dung dòng chữ đó cho phóng viên ghi chép lại.

Phóng viên sau đó đi tìm hiểu tên họ của giáo viên và thật đúng là có người tên như vậy. Anh ta hỏi ông giáo:

  • Ông có người vợ chết cách đây 8-9 năm phải không?

  • Ồ, có chứ. Từ khi vợ tôi qua đời đã 9 năm rồi. Ông hỏi vậy có chuyện gì không?

Phóng viên sau đó trình bày những gì cô bé nói. Ông giáo nghe xong cho rằng đó là sự thật. Phóng viên sau đó đưa quyển sổ tay với nội dung các dòng chữ đó cho ông giáo đọc và hỏi:

  • Khi vợ ông qua đời, ông có để lại một cây quạt, trên quạt có viết mấy dòng chữ như thế này đúng không?

  • Thưa vâng, đúng y như vậy!

Câu chuyện này đã thu hút sự chú ý của dư luận ở Ấn Độ và trở thành đề tài bàn tán trên toàn thế giới. Các nhà nghiên cứu đã cố gắng tìm hiểu nhưng không thể giải thích được hiện tượng này. Tuy nhiên, đối với những người có hiểu biết về luân hồi, đây chỉ là một sự tình thường không có gì đáng ngạc nhiên.

Ảnh minh họa. Ảnh minh họa.

2. Chuyện Luân Hồi ở Trung Quốc

Trong thời vua Thuận Trị của nhà Thanh ở Trung Quốc, có một học giả nổi tiếng thuộc huyện Tế Ninh, tên là Thiệu Sĩ Mai. Ông đã hoàn thành khóa tiến sĩ khoa Kỷ Hợi và nhớ rõ kiếp trước mình là người ở huyện Thế Hà với tên Cao Đông Hải. Trước khi vợ của Thiệu Sĩ Mai qua đời khi còn trẻ, cô đã nói với chồng rằng: "Tôi đã có mối duyên làm vợ anh ba kiếp trước. Kiếp này là một. Đến đời sau, tôi sẽ sanh vào nhà họ Đông ở huyện Đào. Khi đó, anh hãy tìm tôi ở ngôi nhà thứ ba ven sông Tân".

Ảnh minh họa. Ảnh minh họa.

Hơn mười năm sau đó, Sĩ Mai chuyển về làm Giáo thọ ở phủ Đăng Châu, gần huyện Thế Hà. Một lần ông đi viếng thăm nơi anh đã sống trong kiếp trước, nhưng nhà của Cao Đông Hải đã không còn. Sau khi tìm hiểu, ông đã tìm thấy cháu nội của Đông Hải và giúp đỡ gia đình trong việc xây dựng ruộng. Tiếp đó, ông chuyển làm Tri huyện ở Ngô Giang và cuối cùng nghỉ hưu vì bệnh tật. Khi ông có thời gian rảnh, ông đến thăm người bạn cùng tuổi ở huyện Đào và trụ tại chùa Tiêu. Chùa này có bộ đại tạng kinh, và ông thường mượn sách để đọc. Một hôm, ông nhớ lại lời người vợ đã nói và đi theo bờ sông Tân để tìm. Quả thật, ông tìm thấy ngôi nhà thứ ba ven sông đã được nhắc đến. Ông vào thăm và gặp một cô gái chưa lập gia đình. Nhờ vào quá khứ, ông được gia đình cô gái đồng ý để xin hôn.

Sau một thời gian kết hôn, cô gái của họ qua đời. Trước khi qua đời, cô đã nói với chồng rằng: "Lần này khi chia tay, tôi sẽ sanh vào nhà họ Vương ở Tương Dương. Ngôi nhà này cũng ở ven sông, trước cửa có hai cây liễu. Anh hãy tìm tôi ở đó. Lần tái hợp cuối cùng này, tôi sẽ sinh cho anh hai đứa con". Thiệu Sĩ Mai ghi nhớ và sau đó sự việc diễn ra đúng như lời người vợ đã nói.

Năm Kỷ Mùi đời vua Khang Hy, Thiệu Sĩ Mai đang ở Kinh sư và đã kể lại câu chuyện này với bạn đồng niên như Vương Ngư Dương và Phan Trần Phục.

Ảnh minh họa. Ảnh minh họa.

3. Chuyện Luân Hồi ở Việt Nam

Cách đây khoảng mấy thập kỷ, ở Thủ Đức có một nữ Phật tử tu tại gia. Vợ chồng cô là tín đồ đạo Phật mẫu mực, vì vậy các sư thường đến thăm và đôi khi nghỉ đêm tại nhà cô. Khi đó, chân cúng chưa được phổ biến nên cô còn nuôi heo để làm tăng thêm thu nhập gia đình. Một đêm, khi cô đang nằm dưới gối và nghe thấy tiếng động, cô đã nghe thấy giọng nói nho nhỏ nói rằng: "Các bạn không biết, nhưng tôi là Nguyễn Thị Hòa (do liên quan gia đình, tên của cô được giấu) vì thiếu một số tiền của người chủ nhà này, nên đã phải đầu thai thành heo để trả nợ". Hòa thượng nghe thấy và thấy một con heo đang nói chuyện với mười hai con heo con đang bú.

Sáng hôm sau, Hòa thượng hỏi cô Phật tử:

  • Lúc trước có một người tên Nguyễn Thị Hòa thiếu tiền như vậy phải không?

  • Đúng, đó là sự thật. Nhưng cô ấy nghèo và đã qua đời, vì vậy tôi không còn quan tâm nữa. Ủa! Nhưng chuyện này chỉ có mình tôi và cô ấy biết, ở nhà tôi cũng không có ai biết cả, làm sao thầy hiểu rõ như vậy?

Hòa thượng đã kể lại câu chuyện đêm hôm trước. Cô chủ nhà đã tin và bán cả heo mẹ và mười hai con heo con đó. Điều kỳ lạ là số tiền thu được chính xác là số tiền mà cô Nguyễn Thị Hòa đã thiếu.

Qua sự việc này, cô Phật tử tin rằng luân hồi và nhân quả là có thật. Từ đó, cô bắt đầu tu hành nghiêm túc và cải thiện cuộc sống gia đình. Hiện nay, ngôi chùa Phước Trường đã được xây dựng dựa trên niềm tin này và hình ảnh cô vẫn được thờ phượng.

Ảnh minh họa. Ảnh minh họa.

Thông qua những câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy rằng luân hồi là một hiện tượng thực tế. Những ai có sự hiểu biết sâu về luân hồi sẽ không bị ngạc nhiên trước những điều này. Hy vọng rằng những bằng chứng này sẽ giúp chúng ta thêm tin tưởng và hiểu rõ hơn về sự tồn tại của luân hồi và nhân quả.

Trích từ "Phật Học Tinh Yếu" của Hòa Thượng Thích Thiền Tâm

1