Niệm Phật là một khái niệm quan trọng trong giáo lý Phật pháp. Nó đề cập đến việc buông bỏ cái tôi và tất cả những sở hữu của mình. Tuy nhiên, việc thực hiện điều này không dễ dàng và yêu cầu sự thực tập và tinh tế từ từ để đạt được kết quả.
Khi niệm Phật, chúng ta cần tập trung và không để bất kỳ ý niệm nào xâm nhập vào tâm trí. Qua đó, chúng ta chỉ tập trung vào Đức Phật mà thôi. Những ý niệm về quá khứ, tương lai và những lo lắng, mong muốn trong cuộc sống chỉ làm mất tập trung và dẫn đưa chúng ta rời xa "đường niệm Phật".
Bạn có thể đã chiêm ngưỡng tượng Đức Phật A Di Đà và để ý rằng Ngài cầm hoa sen bên một tay và duỗi tay còn lại xuống. Tôi đã nghĩ về cánh tay xuống đó như là một cánh tay sẵn sàng nắm lấy tay chúng sinh trong sáu vùng luân hồi đang chìm đắm trong sự tham-sân-si và mê muội. Nhưng để chúng ta có thể nắm lấy tay Ngài và tiến tới Cực lạc, chúng ta cần có lòng can đảm và đủ khả năng để nắm lấy tay Ngài.
Trong quá trình niệm Phật, ta sẽ dễ dàng nhận ra hai bàn tay của mình đang bận rộn nắm giữ hai thứ "độc nhất" mà ta coi là quan trọng nhất - tài sản và danh dự. Cái tôi luôn cần danh dự, quyền lực và do đó, chúng ta sẵn sàng bảo vệ nó bằng mọi cách khi ai đó coi thường ta hoặc phỉ báng ta. Cái của tôi liên quan đến những sở hữu từ vật chất đến con người và đồng nghĩa với việc ta sẽ đau khổ khi mất đi hay khi các mối quan hệ tự nhiên theo quy luật của sự sinh, trụ, dị và diệt trở nên bất ổn.
Chính vì lẽ đó, ta còn bận rộn với cái tôi và cái của tôi bởi vì ta đặt mình ở vị trí trung tâm, vì bản ngã của ta quá lớn, và ta không sống theo nguyên tắc nhân-duyên-quả nên ta không nhận thức được mọi sự tồn tại đều có lý do của nó.
Niệm Phật không chỉ đơn giản là niệm tới 10 niệm danh hiệu Phật A Di Đà để Phật và Thánh chúng phóng quang tiếp dẫn. Khi đối mặt với nguy cơ gần tử thì ta thường không thể nhớ câu niệm Phật. Điều này dễ nhận ra qua những lúc bị bệnh nặng, sốt hoặc tai nạn. Lúc đó, khi cần phải niệm về sự hoại diệt của thân, giữ tâm định tĩnh để nhớ Phật, chúng ta thường quên mất, chỉ nhớ đau đớn và những người thân yêu trong nỗi đau buồn.
Điều này cho thấy rằng chúng ta chưa thể lưu giữ niệm Phật một cách liên tục khi mình đang khỏe mạnh. Điều quan trọng là chúng ta cần tiếp tục thực tập và từ từ buông bỏ những sở hữu của thế gian và nhìn nhận mọi thứ vô thường theo quy luật nhân duyên. Chúng ta cũng cần thay đổi tâm và thân trở nên đoan nghiêm và chân chính theo giáo lý "ít muốn, biết đủ". Bên cạnh đó, ta cần "phật hóa" người thân yêu để họ cùng nhìn nhận theo hướng của ta. Từ đó, ta sẽ có sự động lực để tiến tới đích mục tiêu nhanh hơn.
Niệm Phật không chỉ là việc buông bỏ và bỏ qua mọi thứ trong cuộc sống mà còn là việc tiếp tục tạo phước và củng cố niềm tin. Chúng ta cần tạo ra một chúng hội đồng tu trong ngôi nhà tâm linh đầy vững chắc để "đi như một dòng sông" chứ không còn là một giọt nước cô độc. Chúng ta cũng cần sống với tinh thần cộng đồng và tham gia vào hoạt động từ thiện để giúp đỡ những người gặp khó khăn hoặc gần tử thân.
Tóm lại, niệm Phật có nghĩa là chúng ta cần thực tập thường xuyên, buông bỏ sở hữu của mình và nhìn nhận mọi thứ vô thường theo quy luật nhân duyên. Đồng thời, chúng ta cần thay đổi tâm và thân để trở nên đoan nghiêm và chân chính, và "phật hóa" người thân yêu để cùng nhau tiến trình giác ngộ và giải thoát. Điều này cũng đồng nghĩa với việc tạo ra một Phật quốc trong hiện tại, nơi mà chúng ta có thể tăng trưởng phước điền và thực hiện nguyện vọng của Phật.