Hãy cùng khám phá nguồn gốc và ý nghĩa của ba loại pháp khí quan trọng trong Phật giáo: Chuông, Mõ và Khánh.
Chuông
Trong Kinh Phật, có truyền thuyết rằng ngày 15/7 là kỳ mãn hạ, chư Tăng tự tứ. Phật đã chỉ dạy ngài A Nan đánh chuông để gọi tăng chúng lại. Từ đó, chuông trở thành một pháp khí quang trọng trong tu viện Phật giáo.
Có 3 loại chuông thường dùng trong các tu viện: Đại hồng chung, báo chúng chung, và gia trì chung.
- Đại hồng chung: Là loại chuông lớn, còn được gọi là chuông u minh. Chuông này thường đánh vào lúc đầu đêm và cuối đêm. Đánh vào lúc đầu đêm nhắc nhở cơn vô thường nhanh chóng, và đánh vào lúc cuối đêm nhằm thức tỉnh mọi người để tu hành tinh tấn và vượt qua cơn đau khổ của sự vô thường.
- Báo chúng chung: Loại chuông này dùng để báo tin trong nhóm họp, thọ trai và khóa tụng trong các tự viện.
- Gia trì chung: Loại chuông này dùng để điều hòa và ra hiệu trong khi tụng kinh, lễ Phật để đảm bảo nhịp nhàng và đều đặn.
Mõ
Có hai loại mõ: mõ chạm trổ theo hình bầu dục có tạc đầu cá và mõ hình điếu chạm nguyên hình con cá nằm dài. Loại mõ hình bầu dục thường được dùng trong khi tụng niệm, còn loại mõ hình điếu thường treo ở nhà trù và để đánh báo tin giờ thọ trai.
Khánh
Có nhiều loại khánh: Ngọc khánh, đồng khánh, thiết khánh, biên khánh, sanh khánh, tụng khánh, ca khánh, đặc khánh...
Ngày nay, trong các tự viện, khánh được làm bằng đồng và treo trong một cái giá gỗ. Nó thường dùng để báo hiệu trong phạm vi nhỏ, chẳng hạn như khi thọ trai hoặc khi một vị Tăng, Ni từ trong liêu ra Pháp đường. Việc đón rước vị Tăng Ni hay danh tăng đến tự viện thường đi trước bằng một khay lễ gồm nhang, đèn, hoa, quả, và một vị cầm khánh. Tiếng khánh được dùng để tạo cảm tĩnh trong lễ trình.
Ba loại pháp khí này đã trở thành những biểu tượng quan trọng của Phật giáo, mang trong mình ý nghĩa sâu sắc và tinh thần bền vững.