Đại nguyện lực của Đức Phật A Di Đà đối với chúng sinh cõi Sa bà là điều không thể phủ nhận. Sinh mệnh là một quá trình liên tục, không bao giờ dừng lại, không có một nguyên nhân duy nhất tạo ra nó, tuy vô minh được nhắc đến nhưng chỉ là một phần trong 12 nhân duyên ban đầu.
12 nhân duyên từ vô minh đến sinh lão bệnh tử luôn được miêu tả và hiểu như một chuỗi không ngừng, đan xen không dứt. Vì có rất nhiều duyên tác động lẫn nhau và không thể tách rời, không thể nói đâu là nguyên nhân đầu tiên và duy nhất, càng không thể là không có nguyên nhân.
Đức Phật A Di Đà là ai? Đây là câu hỏi không tìm được câu trả lời chính xác, vì nguyên nhân của mọi nguyên nhân không thể giới hạn và xác định. Vô minh cũng cần được gọi là duyên vô minh, vì từ sự tồn tại của vạn vật sinh ra vô số pháp. Những điều được thấy và giới hạn trong tầm nhìn thường sai lầm, nhưng những sai lầm được chấp nhận là "đúng" và tạo thành duyên vô minh. Vô minh và lão tử cũng được coi là pháp, nhưng không có một khái niệm nào có thể bao quát được tất cả các duyên phát sinh từ nó, và nếu tách biệt chúng, sẽ có nhiều khái niệm chồng lên nhau.
Vậy nên, mọi giải thích không bao giờ đạt tới nguyên nhân hoàn hảo. Ngay cả khái niệm "Tánh Không" cũng vậy, vì không thể gọi tên được tất cả các duyên của pháp. Trong mỗi pháp, có tất cả các pháp, không có cái pháp độc lập tồn tại bất biến, "Không" không phải là không có gì cả.
"Không" cũng là một pháp được hình thành từ duyên khởi, vì trong thế giới mà tư duy khái niệm là trọng tâm, "Không" là căn bản của duyên khởi. Tâm thức tuỳ xứ thọ sinh cần các duyên, các trợ duyên để nhắc nhở về các chủng tự hiện tại, để dẫn dắt đến cuộc sống thiện lành, cõi sống thiện lành, cảnh giới thiện lành.
Niệm Phật A Di Đà tiếp dẫn cũng chính là tác động đến duyên hành, được huấn tập trong chủng tử nghiệp. Duyên hành dẫn dắt đến các chi phần khác trong chuỗi vận hành từ vô minh đến lão tử. Không có gì thần bí ở đây, vì địa ngục và thiên đường cũng là do tâm thức và nghiệp thức biểu hiện.
Cuộc sống không có nơi nào tốt đẹp hơn Tây Phương Cực Lạc. Với tâm thức chiêu cảm ra thiên đường, tịnh độ, địa ngục, người ta sinh ra vô số duyên thiện và duyên ác từ trong chủng tử nghiệp. Vì vậy, khi tâm thức của ai đó đi qua cuộc sống, họ cần những duyên và trợ duyên để dẫn dắt họ tới những điều thiện lành.
Niệm Phật A Di Đà tiếp dẫn cũng là tác động đến duyên hành, được huấn tập trong chủng tử nghiệp, theo đó tâm thức tuỳ xứ thọ sinh. Dù có vẻ như sự trợ giúp đến từ bên ngoài, nhưng thực tế là một duyên dẫn dắt đến các chi phần khác trong chuỗi vận hành. Điều này không có gì kỳ diệu, vì cả địa ngục và thiên đường đều là do tâm thức và nghiệp thức tạo ra.
Niệm tánh của vô minh, tức là Phật tánh, là nói chung cho duyên vô tận không thể chia rẽ, tách biệt và có một pháp độc lập. Vì vậy, khi nói về sinh lão bệnh tử, nói chung là nói trong khái niệm và giữa sự thấy và sự được thấy tương tác với nhau, không có vô minh và không có sinh lão bệnh tử.