Kiến thức phật giáo

Review Sách "Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc": Bạn Có Đang Bỏ Lỡ Hạnh Phúc Không?

Phap Ngo Thich

Sống trên cuộc đời này, chúng ta mỗi ngày đều chạy đi kiếm tìm hạnh phúc mơ hồ, mê mải theo đuổi chúng, nhưng khi có được rồi có mấy ai thực sự vui vẻ...

Sống trên cuộc đời này, chúng ta mỗi ngày đều chạy đi kiếm tìm hạnh phúc mơ hồ, mê mải theo đuổi chúng, nhưng khi có được rồi có mấy ai thực sự vui vẻ và thoả mãn với chúng. Bạn muốn một ngôi nhà to và bạn nghĩ đó là hạnh phúc, bạn muốn thành công vì bạn cho rằng thành công khiến bạn vui vẻ hơn. Tôi biết mỗi người có một định nghĩa về hạnh phúc của riêng mình, không ai giống ai, nhưng có lẽ hầu hết chúng ta đều giống nhau, đang theo đuổi cái mơ hồ to lớn mà quên mất có những hạnh phúc thật đơn giản, bình dị mà chúng ta đều đang sở hữu chúng.

Hạnh phúc khi thấy mình được sinh ra. Được trải qua tất cả những vui buồn sướng khổ. Được tư duy và chiêm nghiệm. Ngẫm ra, được làm người đã là hạnh phúc lắm rồi, có cần điều gì khác nữa đâu.

Đoạn trích này nằm trong cuốn sách "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" của tác giả Rosie Nguyễn. Và đúng như tên của nó, cuốn sách này bàn về hạnh phúc, về những quan điểm điểm hạnh phúc rất khác của tác giả. Đối với tác giả, hạnh phúc luôn đến từ những điều nhỏ nhặt nhất bên cạnh mình, cho dù chỉ là mỗi ngày được uống một ly trà, đọc một cuốn sách và viết vài dòng cho một cuốn sách, vỏn vẹn chỉ vậy. Thế nên, nếu bạn đang loay hoay với cuộc đời của mình, với hạnh phúc và mục đích sống thì hãy dành chút thời gian đọc cuốn sách này, đọc để hiểu được, biết được hạnh phúc thật sự đơn giản lắm, còn bạn cần trân trọng hạnh phúc đang có của mình.

Về tác giả Rosie Nguyễn, một tác giả sách, blogger, facebooker về văn hóa du lịch, giảng viên lớp học kỹ năng, hay cũng chính là tác giả của cuốn "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu", và "Ta balo trên đất Á". Với giọng văn giản dị, chân thành kết hợp với vốn hiểu biết sâu rộng, mỗi quyển sách của cô đều để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc, đặc biệt là cuốn "Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu" luôn nằm trong top các cuốn sách kỹ năng nên đọc dành cho các bạn trẻ. Còn về cuốn sách "Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" lại giống như một cuốn nhật ký của riêng chị, bởi những chia sẻ trong đó hầu hết đều gắn với cuộc sống của cô, cô kể về tuổi thơ của mình, tình yêu của mình và cả những năm tháng tuổi trẻ vội vã.

Ảnh minh họa: Review Sách "Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc"

Vì tôi biết rằng, có rất nhiều người đều đang dốc lòng theo đuổi hạnh phúc, nhưng lại không thực sự hiểu rõ hạnh phúc là gì. Có những người loay hoay với tuổi trẻ của mình, lạc hướng và chênh vênh, lại có những người muốn bỏ cuộc, muốn từ bỏ cuộc sống của mình. Vậy nên tôi muốn giới thiệu cuốn sách này đến bạn, bởi vì tôi tin rằng chỉ cần đọc qua gần 30 câu chuyện trong cuốn sách này, bạn sẽ có cái nhìn mới về hạnh phúc, về cuộc sống, về tuổi trẻ của mình, để các bạn cảm nhận được cuộc sống còn nhiều điều mới mẻ đang chờ các bạn.

Dù trưởng thành cũng hãy giữ lấy nếp nhà

Thời thơ ấu vĩnh viễn là khung hình đẹp nhất. Những con người ấy rồi sẽ lớn lên như cây xanh nhưng ký ức thì mãi mãi nhỏ bé nằm trong một góc tâm hồn.

Là một người con sinh ra và trưởng thành tại làng quê, trong ký ức tuổi thơ của tác giả chứa đựng đầy hình ảnh thiên nhiên thân thuộc, giản dị và bình yên. Những lần đi trộm nhãn lồng, nép mình dưới mương nước để trốn. Hay những lúc trèo cây ổi, cây me rồi những hình ảnh quê hương thân thuộc như con dốc nhỏ trên đường làng, cái chạc lãng mịn của cây ổi giờ đã chết, cảnh vật trong khu vườn và cả những món ăn khi trước. Tác giả nhớ về căn nhà của mình, một mảnh đất cất giữ những kí ức thuở nhỏ. Nhớ đến ba má, cùng các em, nhớ những thói quen và nếp nhà khi xưa. Nhưng cũng chính hoài niệm này đã khiến tác giả nhận ra mình đã thay đổi quá nhiều khi trưởng thành.

Cuộc sống xa nhà phải bươn chải nhiều, đôi khi đã phá vỡ cái nếp nhà, sống từng ngày như cái máy được lập trình sẵn, thói quen tốt đẹp ngày xưa bị mai một dần. Thấy mình ngày càng lạnh lùng và thờ ơ hơn. Vật chất nhiều nhưng thèm khát cũng nhiều. Đôi khi nhớ về tổ ấm bình yên nơi quê nhà, lại tự hỏi mình, chẳng lẽ thời thơ ấu là lúc mình khôn ngoan và sáng suốt nhất sao?

Nhưng nếp nhà là cái ở sâu trong tim ta, là gốc rễ mà mải mê với cuộc sống, nhiều khi ta quên mất, nhưng nó vẫn ở đấy. Bởi nếp nhà không chỉ là thói quen xưa mà nó còn gắn bó với cha mẹ và gia đình mình nữa. Có thể, chúng ta đã thay đổi nhiều nhưng cốt lại chúng ta tuyệt đối đừng quên mất nếp nhà, hãy giữ lại chúng để mỗi ngày đều có thể vừa sống vừa cảm thấy hạnh phúc như những ngày còn thơ bé bên gia đình.

Đừng tồn tại hãy sống

Happiness is an attitude. We either make ourselves miserable. Or happy and strong. The amount of work is the same.

Trong guồng quay của cuộc sống, có những lúc chúng ta vùi đầu vào công việc, chạy theo sự thành công mà quên mất chăm sóc cho bản thân mình. Vậy tại sao không thử một ngày rời khỏi máy tính, xỏ giày vào và bắt đầu chạy bộ. Ưu điểm lớn nhất của môn chạy bộ là bạn không cần phải tập chơi, vì người không có chấn thương hay khuyết tật đều có thể chạy được. Khi bắt đầu, chỉ cần điều chỉnh cách chạy sao cho đem lại hiệu quả cao nhất sau đó từ từ thích ứng cho phù hợp. Cứ như vậy mà duy trì thành thói quen bạn không chỉ cải thiện sức khỏe của mình mà còn khiến đầu óc trở lên thư thái, sức sống và trí tuệ tràn trề. Vì vậy, hãy dành vài phút một ngày rời bàn phím và xỏ giày vào.

Trong một thế giới điên loạn, giữ cho tâm hồn mình bình lặng là điều quan trọng. Làm những điều ý nghĩa khiến mình thấy hạnh phúc, cảm giác mình là phần gì đó lớn lao, cảm giác kết nối với thượng Đế, đó mới là sống.

Người ta nói rằng khi hai nửa tìm thấy nhau, họ sẽ thấu hiểu người kia mà không cần lời nói, họ sẽ cảm nhận được sự toàn vẹn của một tâm hồn và cùng tận hưởng niềm vui hợp nhất.

Sau những lần nhìn những chàng trai từng theo đuổi mình lần lượt giới thiệu bạn gái mới, cô chợt thấy trái tim con người luôn không ngừng thay đổi, rằng không có gì là vĩnh hằng, và một trong số những điều mong manh dễ vỡ nhất chính là trái tim con người. Rồi cô cũng nhận ra rằng trên đời này đến bên nhau nhất định phải có duyên, vì có những người nói chuyện rất hợp ý, cảm thấy yêu mến ngay từ lần đầu tiên nhưng họ lại có tình yêu của riêng họ rồi. Cho đến cuối cùng cô vẫn chọn lựa tiếp tục tìm kiếm và chờ đợi vào tình cảm của riêng mình.

Nhưng câu chuyện đi tìm một nửa ấy, chúng ta đã gặp bao nhiêu người và cho rằng họ là một nửa của mình?

Thời đi học, chúng ta thường gặp và yêu người cùng lớp, cùng trường với mình. Tình yêu lúc ấy trong sáng như sao trời, hồn nhiên như cây cỏ. Ta yêu nhau với tất cả trái tim, nhưng tình yêu đó lại tan vỡ. Ta mang bên mình một vết thương rồi tiếp tục hành trình đi tìm một nửa. Rồi khi đi làm ta gặp và yêu đồng nghiệp, hoặc người mà ta tiếp xúc qua công việc. Người có đủ tiêu chuẩn với mong muốn của ta lúc giờ và ta lại yêu lần nữa, chìm đắm vào tình yêu đó và nghĩ rằng đó là tình yêu đích thực của bản thân. Nhưng có những biến cố xảy ra, ta lại tiếp tục mất đi một tình yêu cho là đích thực, sau đó tiếp tục đi tìm tình yêu. Cuối cùng ta gặp người đó ở một lớp học nghệ thuật nào đó mà ta yêu thích, vừa hay người đó mang lại hơi ấm cho ta cũng vừa hay sóng gió chẳng đến nữa, thế là ta cưới người đó, kết thúc cuộc rượt đuổi của mình.

Tuy nhiên ngày nay, có những người trẻ coi tình yêu là tất cả đối với mình, hy sinh hủy hoại bản thân vì mất đi tình yêu thậm chí tự kết liễu cuộc đời vì mất đi tình yêu cũng chẳng ít. Nhưng cũng có những người vì tình yêu mà trở nên tốt đẹp hơn, biết suy nghĩ và sống cho người khác hơn. Suy nghĩ lại, mọi hành động của chúng ta đều bắt nguồn từ những cảm nhận của ta về nó. Vì vậy mà, tôi thật muốn các bạn sau khi đọc được những chia sẻ của tác giả có thể kiên nhẫn hơn đối với tình yêu của mình.

Ảnh minh họa: Review Sách "Mình Nói Gì Khi Nói Về Hạnh Phúc"

Theo Phật dạy: Sống ở đời, càng thương nhiều thì càng bị ràng buộc nhiều, càng bị ràng buộc nhiều thì càng khổ đau nhiều. Người thân của mình tuy là máu mủ ruột rà nhưng chỉ là người thân trong kiếp này, ba mẹ mình kiếp này là phụ mẫu nhưng kiếp sau biết đâu lại là con cháu hay bạn bè mình. Cho nên yêu quý người nào đó, thì phải biết cách yêu thương tâm hồn họ, con người họ, nhưng đừng gắn bó với cái thể xác, cái tạm thời của họ. Yêu thương nhưng đừng yêu theo kiểu bi lụy, theo kiểu sở hữu, chỉ nên thương thôi đừng nên giữ.

Lời kết

"Mình nói gì khi nói về hạnh phúc" là một cuốn sách mang lại cho tôi cảm xúc bình yên đến lạ khi đọc nó. Giúp bản thân tôi có thể nhìn nhận lại mọi thứ đang diễn ra, khiến tôi nhìn ra một quan điểm hạnh phúc khác là những điều bình dị tồn tại xung quanh mình. Tôi cũng tin rằng, nếu bạn đọc được cuốn sách này bạn cũng sẽ thấy như vậy, sẽ nhận ra vốn dĩ được sống thôi là đã đủ hạnh phúc rồi.

" Bạn thân mến, mình đang ngồi gõ những dòng này. Lòng cầu mong rằng, khi đọc cuốn sách này, sẽ có một ai đó cảm thấy nhẹ nhàng đi một tí, hay an lành hơn một tí. Nụ cười bình yên trên môi những ai đọc sách, đó là tất cả những gì mình mong ước".

Trích Lời tựa - Tác giả Rosie Nguyễn

1