Mỗi ngày, chúng ta đều trải qua những khó khăn và phiền não trong cuộc sống. Chúng ta tìm kiếm pháp để giải thoát khỏi những khó khăn ấy, tìm hiểu lý giải để giúp chúng ta giải tỏa nỗi mắc ở tâm hồn. Trước đây, tôi từng xem một bộ phim quảng cáo trên TV, có tên "Tâm có hàng ngàn nút mắc" tìm Pháp để giải tỏa. Pháp sư rất cao minh, họ nói: "Hãy đưa nút mắc ở trong tâm ra đây, tôi sẽ giúp bạn giải tỏa". Đạt Ma hằng tâm cho Huệ Khả là dùng phương pháp này, cổ đại đã gặp phải người này hỏi ngược lại họ, họ là giống như dây trói buộc vây không tự tại, hỏi ngược lại họ là: "Người nào đang trói buộc ông vậy?" Những lời này đều là đánh thức họ, bảo họ soi ngược lại xem, quả nhiên soi ngược lại thấy không có ai trói buộc mình.
Trí Viên Giác Chiếu Soi Vô Minh
Bạn nói bạn ngày nay có khổ, bạn có nạn, ai trao khổ cho bạn vậy? Không có ai, người nào đó làm cho tôi giận, tại sao người đó không làm cho người khác giận chứ? Chỉ làm cho bạn giận mà thôi! Quả thật là nói người ta làm cho bạn giận, bạn tiếp nhận một cách rất hoan hỉ, bạn muốn nhận mà thế thì còn cách gì! Bây giờ vấn đề vẫn xảy ra ở chính nơi bạn. Ví dụ có một người mắng chửi bạn, họ mắng chửi người khác thì tại sao bạn không giận, mắng chửi bạn tại sao bạn lại nổi giận chứ? Chửi người khác thì ta không có nhận, chửi ta ta liền nhận ngay. Nếu bạn không nhận chẳng phải là vô sự hay sao? Bạn làm sao có thể trách người ta được chứ? Bạn hiểu rõ cái đạo lý này thì tất cả người, sự vật cảnh giới bên ngoài đều không có quấy nhiễu chúng ta, đều không có trói buộc chúng ta mà là bản thân chúng ta ngu si họ không chốn ta ta cũng muốn nắm lấy, cái phiền phức này là lớn rồi, ví dụ tôi vừa mới nói TV, TV là ma vương bạn bị nó hại rồi, nếu như chúng ta không nhận nó hại thì TV là Bồ Tát, có thể mỗi ngày xem TV mà tu hành có hay không vậy? Có, trong kinh Hoa Nghiêm là có.
Kinh Hoa Nghiêm cái thời đại đó TV chưa có phát minh, tuy chưa có phát minh nhưng có cái tường tự là hí kịch, ca múa ở trong đấy tu hành có thể khai ngộ, có thể chứng qua. Tại sao họ có thể khai ngộ, có thể chứng qua vậy? Bởi vì họ xem cái tường đó đều là giả, đều là không, từ cái giả tường đó khi hồi quang phản chiếu trở lại thì toàn bộ vũ trụ nhân sinh đều là không, đều là giả thì họ khai ngộ rồi. Cho nên người biết thì ca hát, nhảy múa xem kịch đều có thể thành Phật cả, người không biết thì đọa lạc xương bởi vì người biết quá ít, Phật Bồ Tát là ít rồi! Người không biết thì quá nhiều rồi, yêu ma quỷ quá nhiều. Cảnh giới bên ngoài không có tốt xấu, không có Phật quỷ, Phật và quỷ ở đâu vậy? Ở ngay trong tâm của chính chúng ta, một niệm mê cảnh giới đều là ma, cảnh giới gì cũng đều là cảnh ma, giảng kinh thuyết pháp cũng là cảnh ma. Một niệm giác thì nhảy múa ca hát cũng là cảnh giới Phật.
Cho nên bên ngoài không Phật cũng không ma, Phật và ma chính là một niệm giác mê của chúng ta. Một niệm giác là cảnh giới Phật, một niệm mê là cảnh giới ma. Bạn làm sao có thể trách người khác chứ? Người thế gian gặp phải chuyện bất ngờ thì là oan trời, trách người cái lỗi làm đó lớn nhất rồi thế thì thật sự đã sai rồi.