Kính bạch Thầy!
Mỗi khi trở về Viện Chuyên tu, tôi cảm thấy vui mừng và cảm xúc lạ khi nghe Phật tử thưa Thầy bằng hai tiếng "Sư phụ". Đây không chỉ là một cách gọi thông thường, mà nó mang trong nó sự tôn trọng và sâu sắc hơn so với cách tôi gọi Thầy mỗi khi gặp Thầy. Tuy tương tự nhưng cách gọi như vậy thực sự làm tôi cảm thấy như một người tu sĩ đích thực hơn. Tôi chưa bao giờ tự mình gọi Thầy như vậy, không phải vì tôi không quen mà là vì tôi tự nhận thấy chưa đủ xứng đáng.
Nhưng thời gian đã trôi qua nhanh chóng, đã qua bốn năm kể từ lúc đó. Tôi vẫn nhớ như in năm đó, sau khi tốt nghiệp, tôi vẫn còn là một cô gái "có lớn mà không có khôn" như lời đánh giá của bố mẹ - tôi luôn có những ý nghĩ khác biệt, vô tâm, luôn nghĩ chỉ về bản thân, thường tức giận và hay hét lớn... Tính cách đó khiến mẹ tôi lo lắng và mệt mỏi, nhưng không biết chia sẻ cùng ai.
Phật pháp thật thiết tha, từ khi gặp Thầy, nghe các bài giảng của Thầy, được nghe những lời chỉ dạy ân cần từ Thầy, đã giúp tôi nhìn lại bản thân, nhận ra những lỗi lầm mà tôi đã mắc phải. Mỗi ngày, mỗi ngày tôi được nghe Thầy giảng dạy là một ngày tôi có thêm kiến thức về nhân cách, đạo đức, lý tưởng, mục tiêu và phương pháp sống. Những giáo lý căn bản nhất, những điều bình thường nhất mà Thầy đã truyền đạt đã giúp tôi mở rộng hiểu biết và giải quyết những khúc mắc trước đây. Thầy đã giúp tôi tiếp cận và hiểu biết về Phật pháp từ những điều đơn giản nhất, và từ đó, tôi đã có những giải đáp, tìm thấy niềm vui và niềm tin trong cuộc sống đầy biến động này. Tôi hiểu rằng trở thành một Phật tử, được học và thực hành giáo lý của Đức Phật thông qua sự truyền dạy ân cần nhưng nghiêm khắc của Thầy, là một bước ngoặt quan trọng và có ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
Một cô gái ích kỷ, luôn muốn hơn người khác, luôn hành động vội vàng, hay tức giận... chỉ trong một thời gian ngắn đã trở thành một cô gái biết lắng nghe, chia sẻ niềm vui buồn với bố mẹ; biết suy nghĩ và quan tâm đến mọi người trước khi nghĩ đến bản thân; biết chia sẻ, đảm đương trách nhiệm với bạn bè, đồng nghiệp và có sự hiểu biết sâu sắc về tình yêu và sự yêu thương... Tất cả những điều đó đều là nhờ sự giáo hóa và sự dạy bảo của Thầy.
Thầy luôn sẵn sàng lắng nghe những thắc mắc và lòng băn khoăn của tôi cũng như mọi người; Thầy đã truyền đạt cho chúng tôi những giáo lý nhân quả, nghiệp duyên... và khuyên nhủ chúng tôi những điều cần làm và cần ngừng làm. Sự kiên nhẫn lắng nghe và chia sẻ của Thầy đã giúp chúng tôi giải tỏa nhiều cảm xúc và tìm thấy hướng đi tích cực hơn. Với tôi và các Phật tử khác thuộc các thế hệ của Viện Chuyên tu, Thầy là một vị giáo thọ thiện tri thức lớn của chúng tôi, đã dẫn dắt, dạy dỗ chúng tôi hiểu và thực hành theo chính pháp. Mọi việc Thầy đã làm cho chúng tôi, từ những điều nhỏ nhất đến những điều lớn, đều bắt nguồn từ tình yêu thương cao quý và vô bờ bến, là những điều chúng tôi rất biết ơn và trân trọng. Dẫu có nói muôn lời cảm ơn, cũng không thể diễn tả hết lòng biết ơn của chúng tôi đối với Thầy.
Trước những công ơn to lớn đó, tôi đã quyết tâm phải rèn luyện và thực hành giáo lý nhiều hơn để báo đáp và tri ân Thầy. Nhưng trên thực tế, tôi vẫn chưa thực hiện được theo quyết định đó, vẫn chưa thực sự hoàn thiện trách nhiệm và vai trò của một Phật tử: tôi vẫn còn để mọi việc khác phía trước mà quên đi những việc lớn đang chờ ở nhà; tôi vẫn tự ái trước thái độ nghiêm khắc của bậc tiền bối; tôi vẫn thiếu những lời lẽ tốt đẹp trong các diễn đàn; tôi vẫn còn nhiều câu hỏi "Tại sao tôi không có như vậy mà người khác lại nhận xét tôi như vậy?"; tôi vẫn cảm thấy khó chịu khi thấy sự cạnh tranh và sự so sánh; tôi vẫn buồn và không biết làm gì khi chứng kiến những điều tiêu cực xảy ra; tôi vẫn chưa thể nhẫn nhục trong những điều khó nhẫn... Sau mỗi lần như vậy, tôi tự hỏi "Thầy có buồn không khi thấy một Phật tử như vậy?". Tôi thực sự đau khổ và cảm thấy có lỗi. Có lẽ những cảm xúc đó đã ngăn cản tôi từ việc được gọi Thầy là Sư phụ.
Có một câu chuyện kể rằng: Vào một chiều cuối thu, đầu đông, cách đây 3 tuần tại một Ngôi Chùa ngoại ô, có một chú Chuột 17 tháng tuổi (tên là Tiểu Tiến) chạy theo xe của Thầy, tay cầm khăn, tay cầm mũ, miệng ngọng nghịu gọi "Sư Phụ, Sư Phụ". Chẳng là chú Chuột thấy trời đang trở gió, nên sợ Thầy chú bị ốm, chú đã vội chạy theo để đưa khăn, mũ cho Thầy. Ước gì tôi cũng tự tin như chú Chuột trong sự suy nghĩ đó, khi gọi lên hai tiếng "Sư Phụ" thiêng liêng của tôi.
Kính dâng Thầy nhân ngày 20/11/2015.
Phật tử: Diệu Chân