Đức Phật Dược Sư - vị thầy thuốc hiểu biết về y dược không chỉ của thế gian mà còn vượt lên cao xa của vũ trụ, với khả năng chữa lành tất cả những căn bệnh về thân thể và tâm hồn của con người. Theo lời dạy của Đức Phật, cách đây hàng ngàn năm có một cõi nước được gọi là Tịnh Lưu Ly, nơi đó Đức Phật Dược Sư lưu ly quang như lai là đấng giáo chủ. “Căn dà sa” có nghĩa là Cát Hằng, tượng trưng cho cõi Phật xa xôi vô tận. Danh hiệu của vị giáo chủ ở cõi Tịnh Lưu Ly có tên là Dược Sư Lưu Ly Quang Như Lai, tượng trưng cho việc sử dụng danh hiệu "thầy thuốc" để thể hiện lòng từ bi của Đức Phật đối với những sinh linh còn đau khổ, luôn sử dụng pháp dược để giải thoát mọi nỗi đau đớn của những sinh linh đang gánh chịu trong vòng luân hồi.
Ý nghĩa của danh hiệu Đức Dược Sư
"Dược" có nghĩa là thuốc, "Sư" có nghĩa là thầy. Danh hiệu của Ngài là phật dược sư lưu ly Quang Vương. Dược Sư là người thầy thuốc. "Lưu Ly" là một thứ ngọc trong suốt, từ trong ra ngoài. Thiền tông có khẩu hiệu "đập vỡ thùng sơn". Thùng sơn tượng trưng cho thân thể của chúng ta. Trong bóng tối, chúng ta ngã chấp, ngoài đặc xịt pháp chấp. Việc đập vỡ thùng sơn chỉ có thể thực hiện bởi người tu hành. Bát Nhã Tâm Kinh dạy rằng: "Chiếu kiến năm uẩn đều không, độ thoát hết thảy khổ ách". Sự xuất hiện của bệnh tật trong cuộc sống là do hai căn bệnh chính: kiến hoặc và tư hoặc. Kiến hoặc là nhìn lầm, tư hoặc là suy nghĩ lầm.
Dùng danh hiệu Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật, khi chúng ta uống nó trong, chúng ta sẽ biết ngay mỗi tư hoặc mà chúng ta đang tưởng tượng. Biết tưởng thì tưởng tan. Mỗi khi chúng ta mải mê với tham sân si hiện tại, chúng ta biết rằng gốc của điều này là kiến hoặc. Chúng ta cần thanh tịnh sáu căn. Khi nhắc đến hai chữ Dược Sư, chúng ta tự nhắc nhở nhiệm vụ quan trọng nhất, mỗi niệm một niệm giác sát, làm sạch trong tâm. Đó chính là việc uống trong. Còn việc xoa ngoài là niềm tin mạnh mẽ vào sự giúp đỡ của Phật. Phật không ở xa. Phật luôn hiện diện ngay trong lúc ta niệm Phật. Chúng ta chỉ cần do duyên phận, lý do tác động, tự hình thành tưởng biến, những gắn kết, thực tế gây nhiễu loạn, năm không thể hiện, khiến ta cảm thấy như xa rời Phật.
Chư vị Tổ sư đã từng dạy rằng: "Tâm bình thường chính là đạo". Tâm bình thường chính là Lưu Ly, không bị tư hoặc làm mê, không bị bệnh ngã chấp. Không bị kiến hoặc đánh lừa, giải thoát pháp chấp.
"Quang" có nghĩa là sáng suốt. Đây không phải là ánh sáng mặt trời hay mặt trăng. Ánh sáng trí tuệ thuộc về tinh thần, không có hình tượng. Trong lúc niệm, nếu ta nghe âm thanh rõ ràng không mờ, từng tiếng nói rõ ràng, đó là tính giác sáng tỏ. Nếu không nghe rõ, có thể là do bị hôn trầm hoặc đã mắc kẹt trong một trạng thái tâm lý khác. Tính nghe chính là tính giác trong mọi pháp giới. Nghe rõ tiếng niệm tức là lúc đó, chúng ta đã trở về tính thể. Tính này đồng với tất cả các Phật và tất nhiên là đồng với Đức Phật Dược Sư Lưu Ly Quang. Niệm danh hiệu Ngài để tự nhắc nhở tâm mình, và tâm của Phật luôn hiện diện ở mọi hướng, không rời xa nhau.
Kinh Lăng Nghiêm dạy rằng: "Mười phương Như Lai thương nhớ chúng sinh như mẹ nhớ con. Nếu con trốn chạy thì mẹ dẫu nhớ cũng không làm gì được. Nếu con nhớ mẹ như mẹ nhớ con, mẹ con sẽ cùng nhau mãi mãi không xa cách nhau. Nếu tâm của chúng sinh nhớ Phật và niệm Phật, đời này và đời sau sẽ nhìn thấy Phật".
Không nói trong suốt như pha lê mà nói trong suốt như lưu ly, bởi vì ngọc lưu ly có màu xanh da trời. Khi nhìn lên bầu trời xanh, ta thấy một màu xanh nhẹ nhàng. Khi tìm kiếm chất liệu, chúng ta chỉ thấy không gian. Do đó, Đức Phật sử dụng màu xanh này để tượng trưng cho những thứ huyễn vọng, không thật tồn tại. Những căn bệnh năm ấm, ngã chấp, pháp chấp, kiến hoặc, tư hoặc... tất cả những khó khăn của thế gian, dưới góc nhìn của Phật, chỉ là những hoa đốm trong không gian. Chỉ cần chữa khỏi căn bệnh lóa mắt, hoa đốm sẽ biến mất. Chỉ cần tỉnh thức, đừng ngủ mơ nữa, những giấc mơ về hổ cắn, nhà cháy sẽ không còn. Ánh sáng trí tuệ của tất cả các sinh linh vẫn sáng rỡ. Chỉ vì sống với tâm phan duyên, quên đi tính chất bản nguyên, chúng ta đã biến thành thùng sơn của năm uẩn. Bây giờ, hãy tuân theo giáo pháp của Đức Phật Dược Sư, chuyên trì danh hiệu Phật, để được thoát khỏi minh sinh sinh tử, trở về bản tâm viên quang.
Dược Sư là công dụng. Lưu Ly là thể tịnh. Quang là tính giác. Chữ Vương là hình-dung-từ để biểu hiện công dụng thắng thù, thể thanh tịnh, tính quang minh, mỗi một tuyệt vời.
Đức Phật Dược Sư là một trong Ba Vi Huynh Đệ Phật, bao gồm Đức Phật Thích Ca Mâu Ni ngồi ở giữa, Đức Phật A Di Đà ở bên phải và Đức Phật Dược Sư ở bên trái. Ba người đứng cùng chỗ, tượng trưng cho tình yêu thương cao cả của Phật Đạo, ý muốn nói về phương Đông nơi mặt trời mọc, biểu thị sự sinh trưởng và phát triển của muôn vật. Còn phương Tây là hướng mặt trời lặn, biểu thị sự trở về của muôn vật. Ba vị đứng cùng chỗ, ý chỉ sự dung hòa và an lành.
Hãy cùng tụng kinh Dược Sư Bản Nguyện Công Đức để tích luỹ công đức vô biên, vượt qua mọi khó khăn và trỗi dậy, nuôi dưỡng tình yêu thương vô điều kiện trong chúng ta, vì lợi ích của tất cả chúng sinh.
Nguồn: www.phatgiao.org.vn