Trong văn hóa Phật giáo, chúng ta thường nghe nói về Đại thừa và Tiểu thừa. Nhưng liệu bạn đã hiểu rõ ý nghĩa và sự khác biệt giữa hai khái niệm này? Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về Đại thừa và Tiểu thừa và những điểm đặc biệt của chúng.
Trong văn hóa Phật giáo, Đại thừa và Tiểu thừa là hai khái niệm quan trọng để xác định hướng đi và tư tưởng của mỗi tông phái. Đối với những người mới bắt đầu học Phật, các giáo lý về đạo lý làm người và năm giới, mười điều thiện được gọi là nhân thiên thừa, tương ứng với Tiểu thừa. Đối với những người đã chán chường cuộc sống hiện tại, Phật đại diện cho phương pháp thoát ly khỏi sinh tử, được gọi là Thanh văn tiểu thừa. Còn đối với những người có trình độ cao, có lòng nguyện giúp đỡ người khác, Phật giảng giáo lý Đại thừa bồ tát.
Con đường tu hành trong Phật giáo được chia làm hai hướng: con đường loài người và con đường loài trời. Tu theo 5 giới và 10 điều thiện ở cả hai hướng, chúng ta sẽ được sinh lên các cõi Trời. Khi tu theo 5 giới và 10 điều thiện ở bậc trung bình, chúng ta sẽ được sinh làm người. Tổng hợp cả hai lại, chúng ta sẽ có con đường chung là con đường loài người và loài trời.
Hàng Thanh văn, thông qua việc nghe pháp và tu hành, đem lại sự giải thoát khỏi sinh tử. Hàng Độc giác không nghe pháp, không có thầy mà tự mình giác ngộ, cũng được giải thoát khỏi sinh tử. Tổng hợp cả hai lại gọi chung là con đường giải thoát của Nhị thừa.
Con đường Bồ tát là pháp môn vừa cầu giải thoát, vừa không tách rời con đường loài người và loài trời, do đó con đường Bồ tát đại thừa là con đường tổng hợp cả hai con đường giải thoát và con đường loài người và loài trời.
Please share by clicking this button!