Luân hồi, một khái niệm đã tồn tại trong nhiều văn hóa trên thế giới, không chỉ ở phương Đông mà còn ở phương Tây. Có rất nhiều chứng cớ để chứng minh cho sự tồn tại của luân hồi, từ sự truyền khẩu cho đến các câu chuyện được đăng trên báo chí. Cách đây vài thập kỷ, tờ báo Mai đã đăng một câu chuyện có chụp ảnh và đây là nội dung của câu chuyện đó:
Ở thành Delhi, Ấn Độ, có một cô gái tám tuổi tên là Phatidevin. Cô đã nhiều lần lưu lạc với cha mẹ để về thành Mita thăm chồng, người là một giáo viên. Tuy nhiên, thành Delhi cách Mita hơn 200 cây số và cha mẹ cô không hiểu vì sao cô lại muốn trở về thành Mita. Họ đã mời một phóng viên đến để làm rõ vấn đề này. Khi phóng viên đến hỏi, cô bé kể rằng trong kiếp trước, cô đã là vợ một giáo viên và đã sinh ra một đứa con. Rồi khi cô lâm bệnh và qua đời, cô để lại vàng bạc và đồ đạc chôn trong nhà. Cô còn nhớ rằng cô có một chiếc quạt do bạn gái đặt tặng, trên quạt có viết một số dòng chữ. Cô đã đọc nội dung dòng chữ đó cho phóng viên ghi chép lại.
Phóng viên sau đó đi tìm hiểu tên họ của giáo viên và thật đúng là có người tên như vậy. Anh ta hỏi ông giáo:
Ông có người vợ chết cách đây 8-9 năm phải không?
Ồ, có chứ. Từ khi vợ tôi qua đời đã 9 năm rồi. Ông hỏi vậy có chuyện gì không?
Phóng viên sau đó trình bày những gì cô bé nói. Ông giáo nghe xong cho rằng đó là sự thật. Phóng viên sau đó đưa quyển sổ tay với nội dung các dòng chữ đó cho ông giáo đọc và hỏi:
Khi vợ ông qua đời, ông có để lại một cây quạt, trên quạt có viết mấy dòng chữ như thế này đúng không?
Thưa vâng, đúng y như vậy!
Câu chuyện này đã thu hút sự chú ý của dư luận ở Ấn Độ và trở thành đề tài bàn tán trên toàn thế giới. Các nhà nghiên cứu đã cố gắng tìm hiểu nhưng không thể giải thích được hiện tượng này. Tuy nhiên, đối với những người có hiểu biết về luân hồi, đây chỉ là một sự tình thường không có gì đáng ngạc nhiên.
Please share by clicking this button!