Sự chết là một quán niệm sâu sắc trong đạo Phật. Đúng như không khí tồn tại trong tự nhiên, chết cũng là một phần tất yếu của cuộc sống. Chúng ta chỉ có thể thoát khỏi sự chết khi đạt được quả vô sinh, tức là tiến vào bậc A la hán, nơi đức Phật gọi là "bậc đoạn diệt sinh tử".
Đức Phật đã dạy nhiều pháp khác nhau cho các tăng và bậc thánh sư khác nhau. Trong đó, quan niệm về sự chết là một pháp môn đặc biệt. Đời người chỉ kéo dài trong một hơi thở, và chúng ta nên giữ chánh niệm về sự chết một cách chặt chẽ, không để lòng mình lạc loài.
Tại sao chúng ta thích "sống thọ" hơn là "sống khổ", trong khi đó đức Phật lại dạy niệm về sự chết? Vì các pháp luôn cần được nhìn thấy như chúng đang tồn tại, và chúng ta cần nhìn thấy sự chết trong từng hơi thở của mình để có thể tránh khỏi sự phiền não. Khi chết, không còn thời gian, không có khái niệm về ngày hôm qua hay ngày mai, và chúng ta cũng không còn quan tâm đến "hiện tại nhiệm mầu" hay "hồng ân" hay "ơn thánh linh" mà các tôn giáo khác thường nhắc đến.
Hỷ lạc là một phần của định, và những người không tuân thủ trật tự đã đồng ý với hỷ lạc là nhận ân sủng từ Thượng đế, nhằm "hiệp thông với con người". Vì vậy, trong Thiên Chúa giáo La Mã có các khóa Tĩnh tâm và trong Tin Lành có các khóa Bồi linh, giúp tín đồ tập trung tâm trí và từ đó tìm được hỷ lạc. Khi đã có định, hỷ lạc và lạc thú, cuộc sống trở nên tuyệt vời hơn vì đã "có ngài trong ta". Nhà Phật gọi điều này là chấp.
Thiền là một phương pháp nhìn thức trực tiếp thực tại, tức là thế giới hiện hữu hiển lộ qua tâm của chúng ta, và giúp chúng ta loại bỏ các tâm không tốt liên tục xuất hiện trong cuộc sống.
Please share by clicking this button!